MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 183

này?”

Lúc ấy đầu tôi bị đụng phải, chỉ thấy vô cùng choáng váng. Tôi đang

cố gắng xoa xoa đầu, vừa nghe thấy thế thì không khỏi kêu khổ, sao lại
nhắc tới tôi nữa rồi?

Tôi nhìn về phía Nguyên Phi Bạch, chỉ thấy anh ta thoáng liếc Ngọc

Lang Quân, ý như giễu cợt, sau đó đôi mắt đẹp ấy nhìn về phía tôi, anh ta
mỉm cười đáp: “Không sai, kiếp này của Nguyên mỗ, không phải nàng thì
không lấy.

Não tôi như thoáng đông lại, dù biết rõ anh ta đang cố tình chọc tức

Ngọc Lang Quân nhằm dời sự chú ý lên người tôi thế nhưng trong lòng lại
nảy một cảm giác lạ lùng, không cách nào khống chế được mà cứ si ngốc
nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, ngay cả việc Ngọc Lang Quân đã buông
Nguyên Phi Bạch ra và đang hầm hầm tiến lại đây, tôi cũng chẳng hề hay
biết.

Cho tới khi Nguyên Phi Bạch kêu liền mấy tiếng: “Mộc Cẩn, chạy

mau.” tôi mới hồi phục tinh thần. Đáng tiếc, Ngọc Lang Quân kia đã sáp tới
trước mặt, gương mặt vốn tinh tế như con gái lại có chút vặn vẹo, mắt chăm
chăm nhìn tôi.

Ôi! Thật đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà. Cái mạng nhỏ của tôi cứ như

vậy mà bị ngài hại chết rồi.

Ngọc Lang Quân hung hăng tát tôi một cái rồi vung chân đá vào bụng.

Tôi ói ra máu tươi, đau đớn co người lại, lúc lén nhìn Nguyên Phi Bạch
chợt thấy trong mắt anh ta hiện lên một tia không đành lòng. Cú đá thứ hai
đập trúng tim, tôi nhổ ra một ngụm bọt máu, vừa ôm chặt lấy chân Ngọc
Lang Quân vừa rút Thù tình ra đâm mạnh vào bắp chân hắn. Hắn đau đớn
thét lên. Thế nhưng tôi lại không còn sức để nhổ Thù tình ra nữa, chỉ có thể
trơ mắt nhìn hắn rút Thù tình đâm tới. Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, bên tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.