MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 226

“Mộc nha đầu…” Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền tới, tôi chợt

phấn chấn hẳn…

Là Phi Giác! Hắn tới, hắn tới rồi…

Toàn bộ phiền muộn trong lòng tôi như bị quét sạch, tôi nhoáng cái

nhảy xuống xe ngựa khiến Tố Huy nóng nảy kêu: “Mộc nha đầu, đừng như
vậy, ngẫm lại lời tôi nói với cô đi, nếu để Tam gia biết thì cô không xong
đâu.”

Đáng tiếc, cậu ta nói gì tôi cũng chẳng nghe vào tai, chỉ thấy một thiếu

niên anh tuấn xuất hiện từ trong khói bụi cuồn cuộn, toàn thân vận đồ đen,
đang ngồi ngay ngắn trên một con ngựa đen cao lênh khênh, tóc đỏ rối tung
tựa như thiên thần, chính là Nguyên Phi Giác mà tôi vẫn ngày nhớ đêm
mong. Tôi kéo váy định chạy về phía đó…

Trong lúc tôi vui vẻ chạy chậm tới, hắn đứng cách tôi khoảng ba trăm

thước, luôn miệng gọi Mộc nha đầu nhưng bỗng quay đầu sang phải, định
đi về phía Tây lâm.

Tôi nôn đây, tức quá…

Hoa Mộc Cẩn ơi là Hoa Mộc Cẩn, đúng thời điểm mấu chốt mà ngươi

lại quên mất rằng Nguyên Phi Giác là cái đồ mắt kém, đồng thời cũng vạn
lần hối hận vì sao vừa nãy không gọi hắn nhiều hơn, tâm trạng thoáng cái
như chìm xuống đáy biển, tôi không động đậy nữa mà tuyệt vọng té xuống
đất, khóc đầy cay đắng…

Tố Huy thở dài một hơi, dìu tôi đứng dậy rồi kéo mạnh tôi vẫn còn

nức nở về phía xe ngựa. Xe ngựa lại lọc cà lọc cọc trên đường về, tôi khóc
thút thít, trong đầu lại hiện lên hai câu kia, tìm người giữa chốn trăm nghìn
lượt, vừa quay đầu, chợt thấy người đứng ở nơi lác đác đèn hoa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.