MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 228

Lại còn chối cãi? Nước mắt tôi rơi càng nhiều: “Không phải ngài đã

thu Bích Oánh vào phòng rồi sao, bây giờ nàng đã trở nha đầu thông phòng
cho ngài, còn giả vờ làm gì nữa? Nguyên Phi Giác, ngài có Bích Oánh chưa
đủ, giờ còn muốn lừa gạt thêm tôi, ngài khinh người quá đáng, khinh người
quá đáng rồi đó.”

Tôi giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, vừa khóc rất oan ức. Tôi rất hiếm

khóc lớn trước mặt người khác như vậy, càng đừng nói là trước mặt
Nguyên Phi Giác, hắn có vẻ hoảng loạn mà nhìn tôi, sau đó cũng hiểu ra ý
tôi, mặt thoắt đỏ bừng: “Ta, ta đâu có thu nàng ta vào phòng, nàng, nàng có
bằng chứng gì?”

Tên hạ lưu này, loại chuyện này chẳng lẽ còn muốn tôi chụp được ảnh

đem đến trước mặt sao, tôi chỉ vào mặt hắn, lòng thương tâm gần chết:
“Ngài là cái đồ bỉ ổi, ngài làm ra chuyện này lại còn muốn tôi mang bằng
chứng tới? Vết hôn trên cổ Bích Oánh không phải do ngài làm thì ai làm?”

Nguyên Phi Giác mở to mắt nhìn tôi, mặt đỏ tai tía nghẹn lời hồi lâu,

ngay lúc tôi cho rằng hắn đang có tật giật mình mà nói không ra lời thì hắn
cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: “Vết hôn là cái gì?”

Ngày hôm đó, tôi đang cầm khăn tay, khóc đến hoa rơi nước chảy, vừa

nghe thế cũng thấy ngơ ngác, tên hạ lưu này, đã khai phòng rồi còn không
biết vết hôn là gì thì không phải bất thường quá sao…

Bỗng một tiếng phì cười truyền tới, năm thiếu niên từ trên cây nhảy

xuống. Nguyên Phi Giác vẻ mặt xấu hổ, đang định nổi giận thì A Mễ Nhĩ
đã chạy tới, ghé vào tai hắn thì thầm một hồi, mặt hắn bỗng đỏ lên một
cách đáng ngờ, hỏi: “Cái đó gọi là vết hôn sao?”

A Mễ Nhĩ nhịn cười, khóe miệng co quắp mà nghiêm nghị gật đầu,

sau đó lại quay lại với bốn thiếu niên kia, chuồn ra xa ba bước, đứng nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.