MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 230

vệ, còn Ngọc Bắc Trai của ta là do mười ba người bọn A Mễ Nhĩ lập trận.
Gần đây Quả Nhĩ Nhân đang thí nghiệm ong Ngọc châm mới. Loại ong
Ngọc châm này không dễ đánh, lại hay đốt người, đốt xong ngứa ngáy vô
cùng, nếu không có thuốc giải, không tới ba canh giờ sẽ bị độc chết, vì vậy
mấy hôm trước mới định giết hết đám Ngọc châm, mọi người trong Ngọc
Bắc Trai đều có mấy vết này trên người, trên người ta cũng có rất nhiều,”
hắn ngừng nói, nhìn vào mắt tôi, hơi ngập ngừng: “Nàng có cần ta cởi quần
áo ra cho xem không?”

Tôi xoắn hai bàn tay, cảm thấy hết sức xấu hổ, tôi thấp giọng đáp:

“Không, không cần, là tôi trách oan huynh và Bích Oánh.”

Lén nhìn lại thì thấy Nguyên Phi Giác đang bình tĩnh nhìn tôi, đây là

lần đầu tiên tôi thấy hắn nghiêm túc như thế, thực sự tức giận rồi sao?

Một trận gió thổi qua, mọi người đều trầm mặc, A Mễ Nhĩ đang cởi

trần rốt cục không nhịn được nữa, cố gắng trấn định hỏi: “Chủ tử, tôi có thể
mặc áo vào được chưa?”

“Mặc vào đi, các ngươi đều lui ra!” Nguyên Phi Giác nghiêm mặt gật

đầu, không để ý tới A Mễ Nhĩ mà đi về phía tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi,
ngâm: “Tế ải mê không hiểu vị thu. Ky quán tàn đăng, vĩnh dạ bi thu. Ngô
đồng diệp thượng tam canh vũ, biệt thị nhân gian nhất đoạn sầu. Thụy hựu
bất thành mộng hựu hưu. Đa sầu đa bệnh, đương thậm phong lưu. Chân
tình nhất điểm khổ oanh nhân, tài hạ mi tiêm, kháp thượng tâm đầu.”

Dịch nghĩa:

Trời tạnh khói mê, chưa biết thu.

Quán vắng đèn tàn,

Đêm dài thu buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.