MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 229

chúng tôi. Nguyên Phi Giác nghĩ ngợi một lúc rồi lạnh lùng nói: “Cởi áo
ra.”

Tôi lập tức ôm người, lui về phía sau ba bước, oán hận mắng: “Hạ

lưu!”

Nguyên Phi Giác đỏ mặt liếc tôi một cái: “Ta không nói nàng, Mộc

nha đầu.”

Hắn quay đầu, quát: “A Mễ Nhĩ, ngươi cởi áo ra cho ta.”

A Mễ Nhĩ chậm chạp bước qua, cười hỏi: “Chủ tử, người muốn ta cởi

quần áo làm gì?”

“Bảo ngươi cởi thì cởi đi, nói nhiều như thế làm gì.”

“Thiếu gia, nhưng Mộc cô nương đây nổi danh háo sắc nha.” A Mễ

Nhĩ nhìn tôi, dè dặt nói.

Ai nha! Thằng nhóc đáng chết!

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiết khoán ở đây, còn không mau cởi!”

Nguyên Phi Giác nóng nảy móc ra một khối lệnh bài bằng sắt, trên mặt có
khắc chữ Đột Quyết mà tôi nhìn không hiểu, A Mễ Nhĩ lập tức cởi sạch
bong, mặt đỏ, hai tay ôm ngực, vào lúc Nguyên Phi Giác hét lệnh mới miễn
cưỡng buông tay, để lộ ra thân hình không được rắn chắc lắm, đồng thời
giận dữ lườm tôi một cái.

Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải cô gái, có cái gì mà không để

lộ được, hơn nữa người ngươi toàn xương, còn điểm mấy vết đỏ, ư, vết đỏ?

Tôi thấy có chút không hợp lý bèn nhìn về phía Nguyên Phi Giác, mặt

hắn không chút thay đổi, tay chỉa lên người A Mễ Nhĩ, giải thích: “Lão thất
phu Hàn Tu Trúc kia nuôi Kim bất ly và Thất tinh hạc để tạo trận pháp bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.