MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 227

Không, tôi không tìm được Phi Giác mà Phi Giác cũng không tìm

được tôi…

Tôi nhắm mắt, ngồi trong bóng tối mà im lặng rơi lệ. Một lát sau, xe

dừng lại.

Tưởng đã trở về Tây Phong Uyển, tôi lười biếng cựa quậy, xốc mành

đi ra.

Trước mắt là một chú ngựa đen nhánh cao lớn, trên lưng ngựa là một

thiếu niên tóc đỏ, quần áo bị phá thủng lỗ chỗ, mặt đầy mồ hôi đang vạn
phần vui mừng nhìn tôi: “Ta đuổi kịp nàng rồi, Mộc nha đầu.”

Tôi ngây ra tại chỗ, không thể tin mình còn có thể gặp lại hắn. Nguyên

Phi Giác dùng một tay kéo tôi lên lưng ngựa chạy đi, Tố Huy đứng đằng
sau hét theo: Mộc nha đầu, mau trở lại, nếu để Tam gia biết thì không xong
đâu, sau đó lại chậm rãi biến thành: Mộc nha đầu, mau tới cứu tôi. Tôi quay
đầu lại, thì ra đám người A Mễ Nhĩ đã vây quanh cậu ta từ lúc nào.

Cuối cùng Nguyên Phi Giác cũng dừng ngựa lại, chính là rừng hoa

anh đào, tiếc là hoa đã rụng hết rồi…

Hắn thả tôi xuống đất rồi ôm tôi thật chặt: “Mộc nha đầu, Mộc nha

đầu, ta nhớ nàng muốn chết, tên Tam què kia thật đáng ghét, hắn không cho
ta gặp nàng.”

Nghe hắn thì thào bên tai, nước mắt tôi lại rơi xuống, trong lòng vừa

mừng rỡ vừa chua xót khổ sở, hai tay vươn tới định ôm lấy hắn nhưng vừa
nhớ tới Bích Oánh, lòng lại tê rần, thả tay xuống: “Không phải ngài còn có
Bích Oánh sao, còn nhớ tôi làm gì?”

Hắn kéo tôi ra một chút, ngờ vực hỏi: “Oánh nha đầu? Oánh nha đầu

thì sao? Chuyện hai ta liên quan gì tới nàng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.