MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 309

“Được rồi! Được rồi! Không có vấn đề gì, Tam thiếu gia của tôi ơi!”

Tôi thầm lắc đầu trong lòng, thằng nhóc xấu xa, anh xem tôi là món đồ
chơi sao? Anh nói không buông, tôi không tin chân tôi không tự đi được!
Tôi chỉnh lại nét mặt: “Hôm nay là Trung thu, chúng ta không nói về vấn
đề kia nữa, chờ ngài giành được đế nghiệp, nếu vẫn còn nhớ tới tôi… thì
hãy nói tiếp.”

Tôi không để ý tới vẻ tức giận của Nguyên Phi Bạch, đi qua dìu anh

đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, may mà không bị nhăn quá. Tôi đang định
gọi Tố Huy vào thì lại bị anh ta ôm chầm lấy, tôi không tránh được, chỉ
đành nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh ta.

Cơn giận của Nguyên Phi Bạch cũng dần tiêu tan, chỉ lẳng lặng nhìn

tôi, sau đó lại chậm rãi đỡ lấy mặt tôi rồi hôn lên. Lần này anh ta không
dùng sức, dịu dịu dàng dàng hôn lên vết máu trên miệng tôi.

Đang lúc ý loạn tình mê, bạn học Tố Huy đứng ngoài cửa bỗng hô lớn:

“Tam gia, người của Tử viên vừa tới giục, nói là Tịnh Hạ vương, tiểu
vương gia, Thanh Đại gia, Trưởng công chúa và lão gia đã về tới ngoài
thành Tây An. Phu nhân mời Tam gia mau tới cửa Đông nghênh đón.”

Nguyên Phi Bạch chậm rãi thả tôi ra, khôi phục lại vẻ lạnh lùng

thường thấy, mắt phượng như hồ sâu không đáy. Anh ta đỡ bàn trà từ từ đi
ra ngoài. Triệu Mạnh Lâm đúng là thần y chân chính, ông ta nói qua năm
nay chân của Nguyên Phi Bạch nhất định sẽ có khởi sắc, quả nhiên, bây giờ
anh ta không cần dùng tới gậy nữa.

Trước khi lên xe ngựa, Nguyên Phi Bạch chăm chú nhìn tôi một cái,

nói: “Ta đi rồi sẽ về, nếu nàng buồn có thế tìm Tam nương trò chuyện,
đừng quên lời ta dặn đó.”

“Biết rồi! Tam gia! Ngài phải cố gắng nhiều hơn, thể hiện thật tốt

trước mặt Hầu gia, đánh bại Thanh Đại gia nữa!” Tôi giơ cao nắm đấm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.