MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 385

Xong rồi, chẳng lẽ lão đạo sĩ kia nói tôi là yêu quái họa quốc gì đó,

danh tiếng của tôi hẳn đã không tốt, hơn nữa hôm qua Nguyên Thanh
Giang còn nhìn thấy tôi nhìn lén Nguyên Phi Giác, hôm nay kêu tôi tới để
thực hiện gia pháp sao?

Nét cười ấm áp của Nguyên Thanh Giang vẫn không thay đổi: “Lời

phán của Khưu đạo trưởng không lời nào không chuẩn. Mà vừa rồi ông ta
đã nói ‘chúc mừng Hầu gia, phu nhân của ngài có tướng quý nhân còn vị
tiểu thư này cũng vô cùng cao quý, là phượng hoàng tắm máu lạc xuống từ
cửu thiên, quốc mẫu loạn thế bình thiên hạ’.”

Tôi nhìn Nguyên Thanh Giang, cảm thấy như bị sấm sét từ chín tầng

trời giáng xuống đầu, ngây mặt ra. Tôi quyết không ngờ lão đạo sĩ mũi trâu
kia sẽ nói những lời như vậy.

Tôi còn đang khiếp sợ thì Nguyên Thanh Giang bỗng đọc một bài từ:

“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lường, tự nan vương. Thiên lý
cô phần, vô xứ thoại thê lương.Túng sử tương phùng ưng bất thức, trần
mãn diện, mấn như sương. Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, tiểu hiên song,
chính sơ trang. Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hàng. Liệu đắc niên
niên trường đoạn xứ, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương.”

Dịch (Nguyễn Chí Viễn): Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng

tư lường, tự tơ vương. Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương. Có gặp
nhau chăng chưa dễ nhận, mặt đầy bụi, tóc pha sương. Đêm qua hồn mộng
chợt hồi hương, trước song hiên, tựa đài trang. Im lặng nhìn nhau, chan
chứa lệ hai hàng. Chừng hẳn năm năm nơi đứt ruột, đồi thông quạnh, dưới
đêm trăng.

Đó chẳng phải là là bài Giang thành tử của Tô Thức viết trong Hoa

Tây thi tập sao? Tôi thấy nét mặt Nguyên Thanh Giang có chút hốt hoảng.
Một lát sau ông ta mới phục hồi tinh thần nhưng trong mắt vẫn lưu lại một
tia thương cảm không rõ. Ông ta cười bảo: “Nghe nói Mộc Cẩn kiến thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.