MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 395

người trở lại tiểu trúc.

Tôi thấy bóng dáng của hắn vừa biến mất thì cố gắng đi nhanh hơn,

tìm tới một chỗ vắng lặng, tháo hoa tai xuống, vặn cơ quan rồi đổ tuyết
châu đan Tống Minh Lỗi đưa cho ra, vội vàng cho vào miệng nuốt xuống.
Sau đó tôi không nhịn được mà ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy như
phiến lá khô trong gió bão, đầu nhức như búa bổ, không thể suy nghĩ được
gì.

“Mộc Cẩn, muội….” Một giọng nam trầm truyền tới, tôi quay đầu lại,

thì ra là Tống Minh Lỗi. Huynh ấy thấy là tôi, ánh mắt hiện lên vẻ vui
mừng, bước nhanh tới, ngồi xuống đất rồi nhìn thẳng vào tôi: “Muội, muội
sao vậy, Phụng Định mang muội đi gặp tướng quân rồi sao?”

Tôi gật đầu, mặt không chút biểu cảm, muốn mở miệng nhưng lại

không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tống Minh Lỗi xoa nhẹ tay lên mặt
tôi, lòng bàn tay đã ươn ướt.

“Muội, sao muội lại sợ thành thế này, ông ta đã, đã làm gì muội?” Ánh

mắt Tống Minh Lỗi có chút sợ hãi dị thường, thấy tôi đờ đẫn lắc đầu thì
thoáng thở dài một hơi, sau đó tay huynh ấy sờ qua tai phải không có gì của
tôi: “Muội đã ăn tuyết châu đan ta cho rồi sao?”

Tôi lại ngơ ngác gật đầu. Sắc mặt Tống Minh Lỗi lập tức thay đổi:

“Là… ông ta, ông ta, có đúng không, có phải ông ta đã bắt muội ăn “Đời
đời không xa”?” Giọng điệu của Tống Minh Lỗi cũng thay đổi, sắc mặt
trắng bệch, mà một câu “Đời đời không xa” kia cũng khiến tôi trở lại hiện
thực. Sự căng thẳng, sợ hãi xen lẫn nhục nhã tràn vào lòng tôi, mạnh mẽ
tiến vào trong óc, tôi không nhịn nữa, nước mắt tuôn như đê vỡ, tôi nhào
vào lòng Tống Minh Lỗi, khóc òa lên: “Nhị ca, muội sợ lắm.”

Tống Minh Lỗi ôm tôi thật chặt, khuôn mặt tuấn tú hơi biến dạng, ánh

mắt lóe ra tia thù hận mà tôi chưa từng nhìn thấy, đáng sợ hệt như đến từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.