MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 396

địa ngục, khiến người khác đóng băng trong nháy mắt: “Quả nhiên Nguyên
gia này chẳng có thứ gì tốt đẹp.”

“Mộc Cẩn đừng sợ, huynh cho muội tuyết châu đan mang theo bên

mình chính là vì loại độc này.” Một lát sau Tống Minh Lỗi bình tĩnh trở lại,
huynh ấy vỗ nhẹ lên vai tôi: “Nhị ca còn chưa thực sự dùng thử viên tuyết
châu đan, không biết có thể giải được tất cả mọi loại độc hay không, có lẽ
không sao đâu.”

Tim tôi như rớt xuống thêm chút nữa, thầm kêu khổ trong lòng, thì ra

còn chưa trải qua thí nghiệm lâm sàng nữa.

“Muội còn trụ được nữa không, nhị ca dẫn muội quay về Tử viên.”

Tôi sợ hãi nhìn Tống Minh Lỗi mà huynh ấy lại nở một nụ cười cực kỳ dịu
dàng và kiên định: “Mộc Cẩn, dũng cảm lên, đừng bao giờ tỏ ra yếu thế
trước mặt người hại muội, bởi vì đó là bước đầu tiên để muội có thể đứng
dậy.”

Lời nói của huynh ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp một cách thần kỳ, tâm

trạng cũng bình tĩnh hơn hẳn, dũng khí giống như cỏ dại mọc lên, tôi lau
khô nước mắt, quật cường gật đầu. Ánh mắt Tống Minh Lỗi tỏ vẻ khen
ngợi, gật đầu với tôi: “Muội muội tốt.”

Tôi quay lại bên cạnh Nguyên Phi Bạch như trước. Nguyên Phi Bạch

bình tĩnh ngồi đó, vừa nhìn tôi thì như thở phào một hơi: “Nàng đi đâu vậy,
để ta chờ lâu quá.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một hồi rồi mỉm cười: “Chưa ăn bánh hoa

quế nào ngon như vậy, bị đau bụng thôi.”

Lúc này Phi Bạch mới nở nụ cười thư thái, sau đó lại lo lắng âm thầm

bắt mạch cho tôi dưới bàn. Tôi giương mắt nhìn lên thì thấy bên cạnh Hiên
Viên Bản Tự đã có thêm một thiếu niên anh tuấn tóc đỏ, chính là Phi Giác.
Lòng tôi đau xót vô cùng mà hắn cũng ngơ ngác nhìn về phía này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.