MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 549

Phi Bạch vừa đi vừa hỏi: “Cô mẫu muốn đi đâu?”

Nguyên Thanh Vũ như chợt nghĩ ra cái gì, thấy sắc mặt Phi Bạch càng

lúc càng trắng thì cười nói: “Ta biết Minh lang đi đâu rồi.” Bà ta nhìn tôi
đang nằm trong lòng Phi Bạch, vuốt nhẹ lên má tôi: “Minh lang không ở
đây, nhất định chàng đã tới mộ của tiện nhân kia rồi.”

Tôi thấy toàn thân nổi gai ốc, Phi Bạch hơi nghiêng người, giúp tôi

tránh khỏi móng vuốt của bà ta. Mặt Phi Bạch tái nhợt không còn sắc máu,
thì ra mộ thật của Tạ phu nhân được đặt trong Ám cung. Thảo nào vụ ầm ĩ
hái hoa tặc vào Thanh minh năm ngoái, Phi Bạch lại tới sau núi tế bái mẫu
thân, nơi đó quả nhiên chỉ là mộ chôn áo mũ của Tạ phu nhân.

“Cháu khuyên người nên buông tay đi, phải biết rằng, có lúc điên

cuồng chiếm giữ còn không bằng phóng khoáng buông tay. Chí ít đến lúc
người gặp lại dượng, người còn có thể được dượng tha thứ.” Phi Bạch trấn
tĩnh nhìn Nguyên Thanh Vũ, giọng nói thản nhiên.

Nếu không phải đang lúc mạng sống bị đe dọa, cả người không có sức

lực thì tôi thật sự muốn vỗ tay, sau đó nắm chặt hai tay anh ta, kích động
nói rằng: đồng chí Nguyên Phi Bạch, rốt cuộc anh cũng hiểu được đạo lý
này, cảnh giới tinh thần của anh cuối cùng cũng đạt được sự thăng hoa vĩnh
hằng trong khói lửa chiến tranh rồi.

Đáng tiếc ở đây vẫn còn một vị họ Nguyên có tính cách lẫn tư tưởng

đều vặn vẹo. Nguyên Thanh Vũ vung tay tới, hét: “Câm miệng.”

Nguyên Phi Bạch ôm tôi lùi ra sau ba bước nhưng vẫn không tránh

được cú đánh của bà ta, miệng nôn ra máu tươi. Tôi ngã xuống đất, cái
chân bị thương chạm vào đất đau muốn chết, cây cổ cầm của Phi Bạch
cũng bị đánh tan thành bột phấn.

Nguyên Thanh Vũ xiết chặt cổ họng tôi: “Tiểu tiện chủng, nếu ngươi

không muốn người yêu của ngươi chết ở chỗ này thì mau dẫn ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.