MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 565

ấy trúng một mũi tên, trên tên toàn là độc dược bí truyền của Nguyên gia.
Lẽ ra với võ công của mình, ông ta có thể tìm một nơi vắng vẻ để bức độc
nhưng ông ta lại không làm vậy. Dọc đường đánh tới đây, máu của ông ta
đã nhiễm đầy độc, trâm ngọc trong tay ông cũng dính đầy máu độc. Cô
mẫu vừa bị ta dùng trâm ngọc đâm trúng, cô mẫu tính xem, người còn có
thể sống bao lâu?”

Nguyên Thanh Vũ ngây ra, giơ cổ tay phải đã biến thành đen sì, màu

đen đáng sợ đó vẫn tiếp tục lan lên, bà ta kinh hoảng thét lên: “Không.”

Nguyên Thanh Vũ rút phắt một thanh đoản kiếm từ trong dù trắng,

chặt đứt lìa cái tay bị nhiễm độc kia, rồi nhanh chóng điểm huyệt cầm máu.

Tôi bị dọa sợ, hét liền mấy tiếng, nhưng Nguyên Thanh Vũ hét còn

vang hơn tôi nhiều: “Nghiệp chướng, ta phải băm ngươi thành trăm mảnh.”

Bà ta vung cán dao, xông về phía chúng tôi, như hồng nhạn xuất thế.

Phi Bạch bình tĩnh so chiêu với bà ta, trước sau vẫn luôn đứng chắn trước
mặt tôi.

Nguyên Phi Bạch cười lạnh: “Cô mẫu, cho dù bà giết ta cũng không

thể đoạt lại trái tim của dượng và phụ hầu. Tuy phụ hầu không cưới mình
mẫu thân nhưng dù ông ấy lấy bao nhiêu người, trong lòng vẫn chỉ có mẫu
thân của ta.”

Nguyên Thanh Vũ như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt cực kỳ kinh hãi.

Bà ta đá một cú vào Phi Bạch rồi xoay người phi về phía giường Tạ phu
nhân: “Tiện nhân, ngươi mau dậy xem con trai ngoan của ngươi đang làm
gì kia, để ta nhìn xem bây giờ người vừa già vừa xấu, làm sao quyến rũ
được nhị ca và Minh lang nữa.”

Nguyên Phi Bạch nhanh chóng vung roi về phía Nguyên Thanh Vũ

nhưng lúc ngọn roi vừa tới gần người bà ta, anh ta bỗng đổi hướng, chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.