MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 57

“Ngươi là Tống Minh Lỗi tự Quang Tiềm – tiểu Hàn Tín(3) của Tây

Doanh đó sao?” Hai mắt Nguyên Phi Giác híp lại, mặt cũng nghiêm hẳn.

Tôi đứng một bên cười đắc ý, Tống nhị ca nhà tôi văn thao võ lược,

bách bộ xuyên dương(4), chính là mặt trời ban trưa trong Tử viên này.

Mà đại ca tôi chính là dũng tướng vô địch cả hai doanh Đông, Tây,

Liệt Hỏa đao Vu Phi Yến.

Còn có “Chung linh thần tú” là danh xưng của Cẩm Tú nhà tôi.

Ba tháng trước, khó thấy Nguyên tướng quân được dịp trở về thăm,

sau khi đích thân kiểm tra tám nghìn binh sĩ, ông rất chú ý tới Vu Phi Yến
và Tống Minh Lỗi, còn nói rằng: “Hai đứa nhỏ này có khí độ Hàn Tín và
Quan Vân Trường(5).”

Khi trở lại kinh thành ông còn mang theo Vu đại ca. Hôm trước, Tống

nhị ca hưng phấn nói cho chúng tôi biết, đại ca đã thuận lợi giành được
chức trạng nguyên võ, sau này sẽ được phong hầu bái tướng, tiền đồ vô kể.

Những người có tiếng tăm trong Tử Viên này đều là người thân và bạn

tốt của tôi, muốn không tự hào cũng khó. Bởi vì quan hệ này, mà vài năm
nay, tôi cùng Bích Oánh sống dễ chịu hơn nhiều, ngay cả Chu đại nương
cũng ôn hòa với Bích Oánh hơn.

Tôi phục hồi tinh thần, mới phát hiện hai người kia đang mắt trừng

mắt, mặt không biểu cảm, làm sao vậy? Một lúc sau, Nguyên Phi Giác mới
nhổ cây thương lên, cũng không thèm liếc tôi một cái mà gật đầu với Tống
Minh Lỗi: “Hoa Mộc Cẩn, ta nhất định phải có. Về phần ngươi, sẽ có một
ngày ta tới lĩnh giáo.”

“Quang Tiềm mỏi mắt mong chờ.” Tống nhị ca mỉm cười, nhìn theo

hắn, có điều hắn đi nhầm hướng rồi thì phải, hướng đó là tới Tây Phong
Uyển mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.