MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 599

Y cười càng thêm mê hoặc: “Ái phi nói đúng lắm, vì đại kế phục quốc,

bản cung nên tiết kiệm mới đúng. Lần sau để cho cô giết người, chúng ta có
thể tiết kiệm được vài mũi tên độc trong Hộ Cẩm.”

Tôi tức giận nghẹn cả lời, oán hận quay đi, không để ý đến y.

Hơn một tháng nay, y kéo theo tôi một đường xuống phía nam, lấy

mất bao quần áo và Trường tương thủ của tôi, cầm hết vàng bạc của tôi,
tiêu pha rất mạnh tay. Sau khi xài hết tiền, y bắt đầu giết người cướp của,
người ta chỉ hơi phản kháng đã bị y chém cho một đao, đúng là không khác
gì thổ phỉ.

Nhớ tới nhà trọ lần trước, tên chủ tiệm nọ phát hiện chúng tôi không

có bạc trả, thấy tôi là con gái, bộ dạng Đoàn Nguyệt Dung cũng không tồi
bèn tính cưỡng bức tôi, sau đó bán chúng tôi vào gánh hát. Đoàn Nguyệt
Dung bật cười ha hả, giết sạch người làm và khách trọ, sau đó nhóm một
mồi lửa đốt hết tất cả.

Khi ấy tôi giận dữ hỏi y vì sao làm thế, y lại cười lạnh đáp rằng, nếu

giữ lại người sống, chỉ cần tin hung thủ có đôi mắt tím truyền tới tai thám
tử Nam Chiếu và Đông Đình, người phải chết sẽ là tôi và y.

Tôi thở dài, bây giờ đi đường gấp rút lại không có bạc nên chỉ có thể

nằm ngủ ngoài trời, được cái như vậy tránh cho y đi giết người bừa bãi.

Theo lệ, tôi đi tìm chút củi đốt, nướng chút thức ăn cướp được, hái

thêm rau dại cho đỡ đói. Tay tôi và y khóa lại với nhau bằng tương tư tỏa
nghìn tầng, y đi đằng sau như giám sát, vừa ngáp vừa phàn nàn tôi làm
chậm.

Đêm xuống, tôi đã mệt mỏi suốt một ngày, vừa ngả đầu xuống là tiến

vào mộng đẹp. Trong rừng anh đào, Phi Giác cười nói với tôi: “Mộc Cẩn,
nàng xem, hoa anh đào đẹp quá.” Tôi gật đầu cười, không ngừng xoay
người nhìn quanh. Khi tôi quay đầu lại, khuôn mặt Phi Giác đã biến thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.