MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 600

Phi Bạch, tôi không làm sao dời được tầm mắt, anh ta ngồi trên thảm cỏ
xanh mượt, tựa lưng vào một gốc cây anh đào, nhìn tôi chăm chú, dịu giọng
hỏi: “Mấy ngày nay nàng đã đi đâu? Có khỏe không?”

Tôi gọi tên anh ta rồi bước về phía đó, có vô vàn lời muốn hỏi nhưng

đầu bỗng đau nhói, vừa mở mắt ra, trước mặt đã là đôi mắt tím bí hiểm. Y
túm một lọn tóc của tôi: “Này, sao vừa rồi cô gọi tên húy của Đạp Tuyết
công tử thân thiết thế, chẳng lẽ diễn kịch mãi thành thật rồi à?”

Tôi hơi dịch ra ngoài một chút, rời khỏi phạm vi hơi thở của y: “Diễn

kịch thành thật gì chứ?”

Y hừ lạnh một tiếng, một tay chống đầu, nằm xuống cạnh tôi: “Cô

đừng tưởng ta không nhớ đêm thất tịch hôm đó, cô kéo tay nói những gì.”

Tôi quay đầu lại lạnh giọng đáp: “Hôm đó ngươi tới Tây An để thám

thính quân tình phải không?”

“Thế thì sao, hễ tới chợ đêm ngày lễ tết, quân giữ thành Tây An sẽ nới

tay. Thế nên bản cung mới chọn tết Nguyên Tiêu tới đốt thành Tây An,” Y
hả hê một cách ác ý.

Tôi quay mặt đi, oán hận nói: “Ngươi không nên để mặc cho quân sĩ

tàn sát dân Tây An, bắt người cướp của. Ngươi khơi lên thù hận với Đông
Đình, không những không được lòng dân, khó bình thiên hạ, nếu một ngày
Nguyên thị đánh tới Nam Chiếu, tất sẽ tàn sát dân trong thành để trả thù.
Nói tới nói lui, đến lúc đó, người phải chịu khổ sẽ là dân chúng Nam Chiếu
các ngươi.”

Nói đến vế sau, tôi đã chìm trong lửa giận. Y lại lười biếng nhướn

mày, chậm rãi đáp: “Liên quan gì tới ta đâu, đại quân lần này lấy danh
nghĩa của Quang Nghĩa vương để phát động, người Đông Đình muốn hận
thì hận Quang Nghĩa vương. Tốt nhất là bây giờ Nguyên gia dấy binh đánh
Nam Chiếu, ta đỡ phải chạy về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.