MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 616

“Cô cầu Bồ Tát cũ nát khó giữ nổi thân này còn không bằng tới van

cầu ta, điều ước sẽ được thực hiện nhanh hơn nhiều,” Đoàn Nguyệt Dung
tựa sát vào người tôi, thở ra bên tai.

Tôi không thèm để ý tới y, xoay vai một cái, y thuận thế ngồi xổm

xuống, gượng gạo ngồi lên đệm cói rách nát bên cạnh, ngón tay thon dài
đùa nghịch tóc tôi, miệng không ngừng nói mấy lời đại nghịch bất đạo như
để tỏ rõ bản sắc quái dị của y.

Viên sĩ quan ở bên ngoài đột nhiên hét lớn, ‘lương khô có độc’. Tôi

bước ra ngoài, phần lớn binh sĩ Đậu gia đang lăn lộn dưới đất, thất khiếu
chảy máu rồi chết, quay đầu lại thì thấy Đoàn Nguyệt Dung đang tựa vào
tường cười lạnh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì, đương nhiên là Bồ Tát của chùa Khổ Hải nghe

được lời cẩu khẩn của cô, thực hiện nguyện vọng của cô.”

Tôi lườm y một cái: “Vậy tại sao ngươi vẫn chưa ngã xuống?”

Y cười hì hì, hai tay mở rộng xông về phía tôi: “Bởi vì ta và cô còn

chưa có đêm động phòng hoa chúc, sau có thể ngã xuống được?”

Tôi khom lưng nhảy sang một bên.

Đúng lúc đó, hai binh sĩ Đậu gia chạy tới, thoắt cái đã bỏ quân phục

ra, để lộ ra bộ y phục giống hệt quần áo trên người tôi và Đoàn Nguyệt
Dung. Người mặc váy xanh nhạt kia rất gầy, thân hình cực giống tôi, hai
người đó quỳ xuống: “Lục Cơ phu nhân đang chờ ngài ở bến đò phía trước,
xin Tiểu vương gia bảo trọng.”

Đoàn Nguyệt Dung mỉm cười: “Làm tốt lắm, đi đi.” Hai người họ ngồi

lên ngựa, rẽ sang khu rừng bên trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.