MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 620

xuống mặt, y cũng không phẩy đi, chỉ nhếch môi, cái trán hơi nhíu lại. Tâm
trí tôi xoay chuyển, nhìn lướt qua vai Đoàn Nguyệt Dung thì thấy sau lưng
y có một suối nước trong vắt. Nhìn dòng nước chảy xiết, tôi lén dịch người
một chút, y không có phản ứng, tôi lại tiếp tục lùi về đằng sau. Mắt thấy có
thể nhảy xuống, tôi lén lút chạy đi nhưng lưng áo đã bị người tóm lại.

“Muốn chạy đi đâu?” Y lạnh lùng nhìn tôi. Tôi cố gắng trấn tĩnh, đáp:

“Đi vệ sinh một lát.”

Y hừ lạnh, dùng tương tư tỏa nghìn lớp khóa vào tay tôi: “Đi đi.”

Chúng tôi không đi tiếp, Đoàn Nguyệt Dung nói là để tôi khôi phục

thể lực, tôi lại nghĩ y mượn cớ để chờ Dương Lục Thủy. Hai canh giờ sau,
Dương Lục Thủy vẫn chưa về, Đoàn Nguyệt Dung cũng bắt đầu sốt ruột.

Trời dần tối, nếu không đi tiếp thì sẽ phải qua đêm trong khu rừng này.

Lúc này Đoàn Nguyệt Dung mới chậm rãi kéo tôi đi, cứ đi một bước lại
nhìn về hướng Dương Lục Thủy chạy đi hồi lâu.

Khi tối đến, chúng tôi đã đi tới một dốc núi khác nằm sâu trong rừng,

không một bóng chim thú hay nhà cửa, chỉ có một thác nước thiên nhiên đổ
thẳng xuống. Dưới ánh nắng cuối cùng của ngày, thác nước như một con
rồng bạc đang bay liệng. Chỉ thấy một nữ tử đang tắm dưới suối, da trắng
nõn nà, nàng ta nhìn Đoàn Nguyệt Dung thật quyến rũ, giọng nói thật uất
ức: “Dung nhi.”

Một tiếng đó khiến đứa con gái như tôi cũng thấy khớp xương rụng

rời, thân hình trắng như tuyết đó đến tôi cũng phải nhìn thêm mấy lần, đó
không phải Dương Lục Thủy mà Đoàn Nguyệt Dung nhớ tới thì còn là ai?

Đoàn Nguyệt Dung như trút được gánh nặng, nét mặt đầy ý cười. Y

khóa tôi sang một bên, vừa cởi quần áo vừa xông về phía Dương Lục Thủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.