MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 622

Một giọt lệ thương tâm chậm rãi chảy xuống làn da trắng muốt, ả ta

đau thương nói: “Chàng có biết đó là nỗi đau khổ cỡ nào.”

“Chỉ vì chuyện đó sao? Lục Thủy,” Đoàn Nguyệt Dung nhìn ả, ánh

mắt có chút đau xót: “Thật sự chỉ vì điều đó sao, chứ không phải vì chủ
nhân của nàng, U Minh giáo đã ra lệnh sao?”

Cả người Dương Lục Thủy chấn động: “Chàng, chàng, chàng biết từ

bao giờ?”

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi không đơn giản,”

Đoàn Nguyệt Dung lẳng lặng nhìn ả. Sắc mặt Dương Lục Thủy đã thay đổi:
“Vì sao… vì sao chàng không trúng mị dược của ta?”

Vậy Đoàn Nguyệt Dung lại tỏ ra thoáng thương cảm: “Lục Thủy,

ngươi quên rồi sao, lần đầu tiên của chúng ta, ngươi cũng dùng loại mị
dược này, khi đó ta đã ghi nhớ mùi hương này, sai người đi tìm giải dược.”

“Sở dĩ ta cố ý để phụ vương thấy ta và ngươi ở cùng nhau là vì sợ phụ

vương bị ngươi mê hoặc. Thế nên ta mới nghĩ ra cách này, khiến phụ
vương không sủng hạnh ngươi nữa,” Đoàn Nguyệt Dung chậm rãi tiến về
phía Dương Lục Thủy, nâng gương mặt xinh đẹp của ả lên: “Ta không ngờ
phụ vương lại ban ngươi cho ta. Ta vốn định từ từ xa lánh ngươi nhưng
thấm thoát ba năm vẫn để ngươi bên cạnh như trước.”

“Cuối cùng hôm nay cũng bị ngươi ám toán, ngươi vốn không cần

dùng mị dược đó, Lục Thủy,” Y khẽ kêu tên Dương Lục Thủy, vuốt ve đôi
môi hồng của ả: “Có lẽ từ lâu rồi, ta đã bị nàng mê hoặc, không cách nào
kiềm chế.”

Dương Lục Thủy mắt đẫm lệ, thân thể nhẹ nhàng run lên: “Dung nhi,

chàng, trong lòng chàng thật sự có ta?”

Đoàn Nguyệt Dung ôm ả, chậm rãi hôn lên môi ả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.