MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 623

Đoàn Nguyệt Dung và Dương Lục Thủy bốn mắt nhìn nhau, Dương

Lục Thủy rơi lệ nói: “Dung nhi…”

“Lục Thủy, nàng còn nhớ đêm đầu tiên ta ôm nàng, ánh trăng cũng

đẹp thế này,” y dùng một tay đỡ sang lưng Dương Lục Thủy, từ góc nhìn
của tôi có thể nhìn thấy cổ tay đeo Hộ Cẩm của Đoàn Nguyệt Dung lắc nhẹ
một cái.

Chỉ trong chớp mắt, lưng của Dương Lục Thủy đã nhuốm đầy máu,

mặt Đoàn Nguyệt Dung lạnh như băng, y vẫn ôm chặt Dương Lục Thụy,
mắt chăm chú nhìn dung nhan kia, giống như muốn khắc sâu vào trong đầu.

Khóe miệng Dương Lục Thủy có tơ máu chảy xuống, nét mặt đau

đớn, sau đó nàng ta cười khẽ, cười thật vui sướng, cứ như nỗi đau cả đời
cuối cùng cũng được giải thoát. Dương Lục Thủy cố gắng giơ tay đặt lên
mặt Đoàn Nguyệt Dung, ngâm nga khe khẽ: “Xuân lai lục thủy thương lưu
nguyệt, triều châu hoa lạc ngọc tàn tư. Hồn quy thương sơn lệ phi tuyết,
quân vương tình trường năng kỷ thì.”

Giọng Dương Lục Thủy càng lúc càng nhẹ, trên gương mặt vẫn còn

vương lại nụ cười xinh đẹp, một hàng lệ trong chảy ra từ khóe mắt. Đoàn
Nguyệt Dung không buông nàng ta ra, chỉ ngồi xuống đất ôm chặt lấy.

Ánh trăng trong suốt, một đôi nam nữ ngồi trong suối ôm nhặt thật

chặt, trên mặt nước, hình ảnh phản chiếu của hai người không ngừng vỡ tan
theo gió mát và hoa rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.