MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 621

Các đồng chí, thế nào gọi là cuống lên như khỉ! Chính là đây chứ gì

nữa. Tôi còn đang đờ đẫn chớp mắt, bên kia đã bắt đầu trình diễn uyên
ương giỡn nước nồng nhiệt.

Lát sau, một mùi hương kỳ quái truyền từ bên kia hồ. Tôi không kìm

được hắt hơi hai cái. Lại một lát nữa, tiếng động bên kia bỗng có chút thay
đổi, tôi nghe thấy Đoàn Nguyệt Dung lạnh lùng nói: “Nàng đang làm gì
vậy?”

Tôi quay sang nhìn, thấy Dương Lục Thủy đang nhoài lên người y, hai

tay đặt lên chỗ đan điền, mặt Đoàn Nguyệt Dung có vẻ nhăn nhó đau đớn,
đột nhiên y đẩy Dương Lục Thủy ra, một dòng máu tươi tràn ra khóe
miệng.

Dương Lục Thủy chậm rãi đứng dậy, dưới ánh trăng, gương mặt

không tỳ vết của ả lộ nét cười yêu mị: “Dung nhi, sao tối nay chàng kém
thế?”

“Nàng đang hút công lực của ta!” Ánh mắt Đoàn Nguyệt Dung lộ vẻ

khó tin: “Nàng dám lén giấu ta đi luyện Vô Tiếu kinh, nàng điên rồi sao?”

“Dung nhi đừng sợ, cũng đừng phản kháng. Chàng trúng mị dược của

ta rồi, nếu không giao hợp chắc chắn sẽ chết. Đừng sợ, Lục Thủy sẽ làm
chàng nhanh chóng vui lên.”

“Vì sao nàng phải làm như vậy?” Ánh mắt của Đoàn Nguyệt Dung

lạnh hẳn, y dùng một tay lau vết máu bên khóe miệng, một tay chống
xuống để đứng dậy, sắc mặt nhợt nhạt đến dọa người.

Dương Lục Thủy chăm chú nhìn y, dần ngừng cười, “Dung nhi,” ả dịu

dàng gọi: “Bởi vì Lục Thủy đã chán phải chạy theo bóng chàng, mà chàng
lại đi lưu luyến kẻ khác… Lục Thủy cũng không thể để ánh mắt của chàng
đuổi theo nữ nhân khác nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.