MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 626

Tay y lạnh lẽo như ngọc, tôi bất giác nắm thật chặt, sau đó không kìm

được đẩy y ngã xuống đất. Y mở to mắt nhìn tôi, sau đó bật cười: “Cô…
đừng nói với ta, cái đồ trinh tiết liệt phụ như cô đã hít phải mị phấn của Lục
Thủy đấy.”

Y nằm bên dưới bật cười ha hả, y cười đáng ghét như thế nhưng tôi

nhìn thế nào cũng thấy rất rung động lòng người.

Nóng quá, nóng quá, tôi cố gắng nghĩ tới tình cảnh Tống Minh Lỗi bị

sát hại trên đỉnh Ngọc Nữ nhưng không sao nghĩ ra được, mặt y thoáng cái
biến thành Nguyên Phi Giác, tôi cảm nhận được thớ ngực rắn chắc và nhịp
tim có lực, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Tôi ra sức lắc lắc đầu, một chút lý trí cuối cùng thoắt cái đã bị nuốt

sạch, tôi kéo kéo cổ áo: “Phi Giác, huynh đừng sợ, bình sinh ta hận nhất là
tình một đêm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”

Không hiểu sao nụ cười của “Phi Giác” dần cứng lại, rồi dần dần biến

thành Nguyên Phi Bạch đang mỉm cười. Tôi chợt thấy một dòng nham
thạch nóng chảy xốc lên từ đáy lòng, tôi hung hăng tát “Nguyên Phi Bạch”
một cái, sau đó túm lấy tóc anh ta, kéo gương mặt tuấn tú kia lại gần.
“Nguyên Phi Bạch” lấy tay bụm mặt, đôi mắt trừng lên thật to vẻ kinh hãi,
sau đó lệ khí dâng đầy trong mắt.

Tôi hung dữ nói: “Nguyên Phi Bạch, anh là đồ khốn nạn. Sao anh có

thể đùa bỡn tình cảm của người khác như vậy, đầu tiên là giam nhốt tôi, sau
đó lại không chịu trách nhiệm muốn quăng tôi đi? Anh tưởng anh đẹp trai
như vậy là rất giỏi sao?”

Môi của “Nguyên Phi Bạch” như được thoa son, tôi căn bản không thể

nghe ra anh ta đang nói gì, chỉ quyết định phải nghiêm phạt tên “Nguyên
Phi Bạch” này, bèn điên cuồng hôn xuống mà không có chút kỹ thuật nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.