MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 664

“Ngài yêu một người, chẳng lẽ không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy

người đó cười, nhìn người đó ăn ngon ngủ kỹ? Cho dù có một ngày người
trong lòng ông không yêu ông nữa, quên mất ông, nhưng chỉ cần nhìn thấy
người đó cười, chẳng phải còn vui hơn so với việc nhìn họ khó xử sao?
Trên đời này sao có người lại có thể lấy danh nghĩa tình yêu để làm tổn
thương người khác như vậy?”

Đoàn Nguyệt Dung nhìn tôi, đôi mắt chợt ánh lên vẻ sâu xa mà tôi

chưa từng thấy, cứ nhìn tôi đăm đăm như vậy. Còn Tư Mã Liên thì như bị
điện giật.

Tôi lau nước mắt, nói lớn: “Có thể Nguyên Thanh Giang chẳng ra gì

nhưng Tạ phu nhân rất đáng thương mà, còn cả Bạch Tam gia nữa. Anh ta
không thể chọn lựa cha mẹ mình, vì Tạ phu nhân là nha hoàn mà anh ta vẫn
luôn bị người khác khinh thường, bị người ta nói là do nha hoàn sinh. Nha
hoàn sinh ra thì làm sao, anh ta vẫn là đứa trẻ ngoan. Vì sao các người cứ
không chịu buông tha cho anh ta?”

Ế?!! Hình như tôi lạc đề rồi, tự nhiên biện hộ cho Nguyên Phi Bạch

làm gì?

Có điều cũng may là mọi người ở đây, ngoài tên Đoàn Nguyệt Dung

rõ ràng đã mất nửa cái mạng mà vẫn tỏ vẻ châm biếm kia, ai nấy đều cúi
gằm mặt xuống, “Nói trắng ra là, chẳng qua ông muốn lợi dụng họ để làm
nhục Nguyên Thanh Giang thôi, đúng không? Nhưng mà người ta vẫn sống
thật tốt, cưới hết người này đến người kia, vốn chẳng thèm khó chịu vì Tạ
phu nhân đáng thương. Tạ phu nhân căn bản là vô tội, nếu ông thật lòng
yêu Tạ phu nhân, nói tới nói lui, cũng chỉ có mình ông bị giày vò thôi, Tư
Mã tiên sinh.”

Tư Mã Liên ngẩng đầu lên, nét mặt ung dung thư thái: “Chẳng trách

Thanh Vũ đi rồi không về nữa, thực ra là các ngươi đã giết cô ta rồi đúng
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.