MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 667

hồn méo mó của lão đã vĩnh viễn rời khỏi thân thể.

Lỗ Nguyên ngơ ngác ngồi giữa đám hình nhân, không thể tỉnh lại từ

những cảnh mộng vỡ tan. Tôi ra sức lắc người ông, ngọn lửa cháy tới vạt
áo mà Lỗ Nguyên vẫn chẳng hay biết. Làm sao bây giờ? Quay sang nhìn
Đoàn Nguyệt Dung bị đóng đinh như con nhím, đôi mắt y chợt sáng lên,
yếu ớt bảo tôi: “Đưa sáo trúc cho ta.”

Ngọn lửa càng lúc càng đượm, tôi đặt y nằm xuống, rút đinh sắt ra, cả

người y không ngừng chảy máu.

Tôi cầm lấy sáo trúc, không để ý bàn tay đã bị bỏng một mảng lớn,

chạy tới đưa cho y. Y cực kỳ suy yếu, cử động cũng không nổi. Tôi đành
đặt cây sáo trước miệng y, y thoáng mỉm cười giễu cợt, hai mắt thong thả
nhắm lại. Tôi cứ tưởng y “ngủm” luôn rồi, nhưng đột nhiên y mở mắt, hai
mắt sáng bừng, nâng đôi tay dính đầy máu tươi, thổi ra mộtkhúc nhạc,
không ngờ lại là khúc Trường tương thủ.

Ánh lửa xông tới tận trời, hai con rối nắm cơ quan của đoạn long

thạchbắt đầu chuyển động. Đoàn Nguyệt Dung tiếp tục thổi sao nhưng ánh
mắt lại ra hiệu cho tôi ra ngoài.

Tôi vôi vàng chạy đi, định kéo Lỗ Nguyên đang ngơ ngơ ngác ngác ra

ngoài. Mới đi được nửa đường, một khối đá lớn bỗng lăn xuống, đè lên hai
chân Lỗ Nguyên. Cơn đau kịch liệt khiến ông ta tỉnh lại, ông hét lên thảm
thiết, tiếng thét đập thẳng vào tai tôi. Tim tôi như bị dao cắt, la lớn: “Lỗ
tiên sinh, ráng chịu một chút, chúng ta sắp chạy thoát rồi.”

Lỗ Nguyên cười sầu thảm: “Mộc cô nương, ta không xong rồi.”

“Ông nói bậy, Lỗ tiên sinh,” tôi chạy tới đẩy khối đá kia ra. Lỗ

Nguyên bắt lấy tay tôi, lắc đầu nói: “Cô nương, dù ta có chạy ra khỏi Mai
Ảnh sơn trang này cũng không thể chạy thoát tâm ma. Ta vốn tưởng đi theo
Bạch Tam gia sẽ không còn nỗi khổ giết chóc nữa, nhưng hôm nay,” ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.