MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 682

Chúng tôi đi vào một căn nhà chưa bị cháy sạch, Đoàn Nguyên Dung

lại có thể lục từ trong nhà bếp được mấy củ khoai tây không tệ lắm, bắt đầu
ngồi xuống gặm khoai. Y nhét vào tay tôi củ nhỏ nhất: “Đừng ngây ra nữa,
ăn nhanh lên rồi còn chạy tới Bá châu nữa.”

Tôi cố nén cơn buồn nôn, vừa cắn được mấy miếng, Đoàn Nguyệt

Dung đã xử lý xong hết rồi.

Y sải bước ra ngoài, lùng sục từng nhà xem có vật nào đáng giá hay

lương khô gì không.

“Chết tiệt, bọn chúng đốt cũng quá sạch sẽ, còn hung ác hơn cả binh sĩ

Nam Chiếu bọn ta, không để lại bất cứ thứ gì, gần như đã cháy hết rồi.” Y
lật đống thi thể chưa bị thiêu hết, nhổ một ngụm nước bọt.

Tôi ngơ ngác đứng giữa con đường lớn trong thôn trang đã từng rất

náo nhiệt, thình lình có người ôm chầm lấy chân tôi. Tôi cúi đầu, là một
xác nữ đã bị chém gần lìa đầu. Tôi hét toáng lên một tiếng, chợt thấy nàng
ta ghì chặt lấy chân.

Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, ngồi bệt xuống đất. Những thứ từng

nghe từng thấy ở Mai Ảnh sơn trang lại hiện lên trong đầu. Đoàn Nguyệt
Dung nghe thấy tiếng hét của tôi, cầm Thù Tình chạy tới, đang định chém
xuống thì tôi chợt phát hiện ra hình như cái xác nữ đó đang ôm vật gì.

“Khoan đã,” tôi cẩn thẩn lật người nàng ta lại, thấy một tay nàng đang

siết chặt thứ gì đó vào lòng như muốn bảo vệ. Đoàn Nguyệt Dung cũng
ngẩn cả người.

Tôi giơ tay định lấy thứ đó ra nhưng nàng ta ôm rất chặt, tôi gắng sức

lôi ra, không ngờ rằng đó lại là một đứa bé mặt dính đầy máu.

Hai tay tôi run lẩy bẩy, thử dò hơi thở của đứa bé, không ngờ vẫn còn

thở. Tôi nhẹ nhàng lau sạch mặt nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.