MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 683

Đó là bé gái, chỉ mới cỡ nửa năm thôi. Con bé chậm rãi mở mắt, đôi

con ngươi đen láy như đá quý đảo quanh nhìn tôi một hồi.

Đứa bé ngáp một cái, vươn cánh tay ngăn ngắn mập mập mang theo

chút tò mò, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, sau đó nhếch môi cười.

Tình cảnh đó khiến tôi nhớ lại hồi mới tới nơi này, bà đỡ đặt Cẩm Tú

nằm xuống cạnh tôi, tôi khóc oa oa còn Cẩm Tú lại cười khanh khách.

Hẳn người phụ nữ kia phải liều chết để bảo vệ con mình. Giữa địa

ngục đáng sợ này, tôi bị tình mẹ cảm động trời đất của nàng làm kinh sợ,
trong lòng như có một tảng băng đang tan chảy, nước mắt tưởng chừng đã
khô cạn lại trào ra. Tôi vỗ nhẹ vào người đứa bé, ngồi xuống nhẹ nhàng kéo
tay của xác nữ kia ra: “Đại tẩu này, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con
gái chị tới một nơi an toàn.”

Dường như nàng đã cảm nhận được quyết tâm của tôi, buông lỏng

cánh tay đang túm chặt, chậm rãi hắt ra hơi thở cuối cùng.

Đoàn Nguyệt Dung đứng một bên lại cười lạnh: “Đừng nói với ta là cô

muốn đem con nhóc thối này cùng chạy trốn đấy.”

“Nó là người duy nhất may mắn sống sót trong thôn này, chẳng lẽ

ngươi nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?” Tôi giận dữ mắng y.

Y giơ Thù Tình đặt lên cổ tôi: “Để con nhóc thối này xuống, chúng ta

đi thôi,” y nhìn dáng vẻ như trâu mẹ bảo vệ nghé con của tôi, ngẫm nghĩ
một thoáng rồi kề lưỡi dao vào cổ đứa trẻ, nghiêm túc đưa ý kiến: “Nếu cô
không đi, ta chém một nhát, đảm bảo con nhóc thối này không phải chịu
chút đau đớn nào, nó cũng thể đi tìm mẫu thân của nó sớm hơn, kiếp sau
đầu thai vào một gia đình tốt, khỏi phải đoản mệnh thế này. Cũng xem như
Đoàn Nguyệt Dung này đã làm được một việc tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.