MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 695

Vừa mới xoay người, sau lưng đã có một chuỗi tiếng Hán lưu loát

truyền tới: “Nếu ngươi có thể chứng minh mũi tên gỗ kia là do ngươi bắn,
ta sẽ tặng con nhạn này lại cho ngươi.”

Tôi quay đầu lại, chính là thanh niên tuấn tú mang khí chất cao quý

đứng giữa kia vừa cất lời, giọng điệu vô cùng khinh miệt, chắc là muốn tôi
phải tâm phục khẩu phục.

Tôi liếc thoáng qua con chim nhạn, trong lúc cơn đói và nỗi sợ chết

đấu tranh với nhau, cuối cùng cơn đói đã chiến thắng tất cả. Tôi cười đáp:
“Thiếu gia nói thật chứ?”

Gã đứng bên phải cực kỳ khó chịu: “Vương tử của Bố Trọng Gia

chúng ta đã nói là làm, ngươi cho rằng bọn ta cũng trơ tráo như đám người
Hán các ngươi sao?”

Tiểu tử này cũng thật càn rỡ, đến bạn học Đoàn Nguyệt Dung còn

chưa bao giờ nói nhân dân tộc Hán như vậy. Lòng hiếu thắng và lòng tự tôn
dân tộc trong tôi bị kích thích mạnh mẽ, một tay kéo căng ba mũi tên
hướng về phía một gốc mận còn non cách xa một trăm mét, buông tay bắn
đi.

Tôi mỉm cười, lẳng lặng nhìn thanh niên cầm đầu kia.

Một làn gió mát phất qua, xung quanh là một khoảng im lặng. Gã

thiếu niên đứng bên phải bật cười khanh khách: “Dùng đến mũi tên mà
cũng không bắn trúng được cây mận kia, ngươi đúng là xạ thủ người Hán
kém cỏi nhất mà ta từng thấy…”

“Câm miệng,” người thanh niên đứng giữa đầy vẻ nghiêm nghị, hắn

nhảy xuống ngựa. Hai gã hầu đi cùng cũng xuống ngựa theo.

“Ngươi tới phía trước nhặt lại mũi tên cho người này đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.