MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 82

Tôi ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Hoa nhị tiểu thư, muội phải chú ý,

cái người mắc bệnh lao trong miệng muội là Tam tỷ, còn tiểu nhân kia
chính là Nhị ca kết nghĩa của muội.”

“Thế thì làm sao? Được, muội không nói Bích Oánh nữa, chỉ nói tên

Tống Minh Lỗi kia thôi. Hắn cũng chẳng phải thứ tốt gì. Cái đầu của tỷ rốt
cục đang nghĩ gì? Vì sao không cho muội đem những suy nghĩ của tỷ nói
cho tướng quân, phu nhân? Vì sao lại để Tống Minh Lỗi được lợi như
vậy?”

“Muội và Tống nhị ca chắc có hiểu lầm gì đó, sao lại…”

“Hừ, bây giờ bọn muội đều là làm vì chủ, muội là người đại phòng,

còn hắn lại là thủ hạ của Bạch Tam gia.”

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Vu đại ca đã lên kinh mà Tống Minh Lỗi vẫn

phải ở lại Tử viên, mà ngay cả người dưới cũng có thể làm khó huynh ấy,
thì ra là do phu nhân.

Tôi kéo tay Cẩm Tú ngồi xuống một gốc cây khô, nhẹ nhàng nói:

“Cẩm Tú có thể suy nghĩ cho Mộc Cẩn như vậy, tỷ rất cảm động, có điều tỷ
làm vậy là có nguyên nhân, Cẩm Tú có biết vì sao năm đó tỷ muốn lập ra
tiểu ngũ nghĩa không?”

Cẩm Tú quay đầu nhìn dòng suối, buồn bã nói: “Bán thân làm nô, tiền

đồ khó dò, kết nghĩa tương trợ, cùng vượt khó khăn.”

Tôi gật đầu rồi cũng quay sang ngắm suối nước đang chảy róc rách:

“Chính là như vậy, Cẩm Tú, tiểu ngũ nghĩa chúng ta như người một nhà,
cùng vinh cùng nhục, bây giờ Tống Minh Lỗi, Vu Phi Yến và muội có thể
được chủ nhân Tử Tê sơn trang ưu ái là may mắn của tiểu ngũ nghĩa ta,
chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải tranh chấp, giằng xé nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.