Khâu Hoa cho rằng cả đêm anh cũng không chịu ra, cửa đột nhiên lại
mở.
Trên đầu Lục Vũ quấn băng gạc, sắc mặt có chút nhợt nhạt, mặt lạnh
nói với bà, "Làm gì, trở về ngủ đi."
Khâu Hoa lo lắng nhìn đầu anh, "Con đừng ngạnh nữa, chính mình tự
làm không tốt, chúng ta đi bệnh viện, đừng ngoan cố với mẹ được không?"
Lục Vũ nhăn mày, một lúc sau mới trả lời, "Tôi tự đi."
"Mẹ dẫn con đi..."
"Không cần."
Mãi cho đến khi anh đi một lúc lâu, Khâu Hoa mới đi vào phòng anh
nhìn, thấy trên bàn toàn là băng gạc, lại đau lòng không thôi.
Làm bậy a.
Điện thoại trên giường rung một tiếng, bà duỗi tay cầm lấy, có người
nhắn tin WeChat, hình nền không mở được cũng không nhìn được là gì.
***
Vị trí của bệnh viện rất tốt, đối diện với Gia Thuỷ Tư Lập.
Lúc ra tới, Lục Vũ mới biết mình quên mang điện thoại, cũng không
muốn trở về lấy.
Mới 10 giờ, trên đường còn có không ít người, nhìn đến vết máu trên
áo sơ mi của anh, đều xì xào rồi tránh xa.
Một đường đến bệnh viện trong cái nhìn của mọi người.