Có một chút thảm là cô hoàn toàn quên mất xe lớp mình ở đâu, cuối
cùng tìm được một chiếc xe có chút giống, liền bước lên xe.
Cũng không biết cô vào chiếc xe nào, một người cũng không có, cô
ngồi ở một bên, chờ có người trở lại hỏi.
Sau đó chờ một lúc Lục Vũ liền trở lại.
Mới lớp 11, vóc dáng của anh cũng đã tương đối cao, thân hình mảnh
khảnh, mái tóc đen hơi ngắn ở trên trán.
Mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tay áo
được gấp gọn lại và cuốn lên trên cánh tay, rõ ràng là áo sơ mi trắng bình
thường nhưng mặc lên lại sinh ra cảm giác tội lỗi.
Đồng phục của trường màu cam trắng được treo ở khủy tay.
Trong tay cầm một lọ nước khoáng, mười ngón tay thon dài, khớp
xương rõ ràng.
Nhíu mày, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, mang theo ý "người
sống chớ lại gần".
Tô Khả Tây nhịn không được liếm liếm môi. Mỹ nhân đẹp như vậy
mà trước kia cô không chú ý tới?
Tại thời gian cô xuất thần, Lục Vũ đã mở miệng,
"Bạn học, chỗ cậu ngồi là chỗ của tôi."
Giọng hơi khàn, nhưng vẫn nghe ra được âm thanh mát lạnh, giống
như ngọn núi mùa xuân.
Ngực Tô Khả Tây đều chấn động một chút.