MÔI ANH ĐÀO - Trang 287

Trộm chuồn ra cửa sau, cô vẫn không thấy được Lục Vũ, vừa định

xoay người đi về thì thấy Lục Vũ từ bên trong đi ra.

Cô gọi, "Lục Vũ, khi nào cậu về?"

Lục Vũ nhìn về phía cô.

Bây giờ trời đã tối, ở đây ngoài ánh sáng trong nhà chiếu ra thì cũng

không còn ánh đèn nào nữa.

Anh há mồm: "Chút nữa."

Tô Khả Tây nói, "Tớ cũng vậy."

Hai người cứ đứng đối mặt như vậy, bỗng nhiên không có gì để nói,

Tô Khả Tây giật mũi chân, trong lòng thở dài.

Hôm nay gặp Lục Vũ ở đây, cô liền cảm thấy có nhiều chuyện đã thay

đổi.

Lại cảm thấy quan hệ của bọn họ giống như quay lại sau khi gặp nhau

ở bệnh viện, quan hệ đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không rõ là gì.

Chặn cái gì.

Ở bên ngoài buổi chiều mát mẻ giống như giấc mộng.

Giọng của Dương Kỳ bên ngoài truyền tới, "Tây Tây, lại lấy đồ của

con này, bà ngoại cho con, con không cầm về sao?"

"Tới đây, con tới liền." Tô Khả Tây ngẩng đầu liếc nhìn Lục Vũ.

Đối diện là biệt thự bằng gỗ nhỏ, do chính gia đình đó xây dựng, rất

xinh đẹp, ở trong đêm tối nhìn đặc biệt tinh xảo.

Lục Vũ nhìn chằm chằm bên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.