MÔI ANH ĐÀO - Trang 351

Tô Khả Tây thấy anh cúi đầu gõ chữ, lại rất nhanh có tin nhắn mới,

không khỏi tò mò nhìn điện thoại của mình.

Rất nhanh liền thấy được hai chữ kia.

-"Ừ, có."

Hai chữ đó thôi làm mặt Tô Khả Tây đỏ bừng, vội vàng trả lời anh,

"Cảm ơn lão đại khẳng định, tớ sẽ tiếp tục nỗ lực."

Tô Khả Tây nhắn theo cả đống biểu tượng cảm xúc.

Biểu tượng cảm xúc chơi loạt nhạc cụ, rất buồn cười, đủ loại kiểu

dáng, biểu tình đang chơi đàn nhị, kèn xô na, và mấy nhạc cụ khác, nhìn rất
dễ thương (**)

Bởi vì sợ thầy giáo phát hiện, nên Tô Khả Tây cũng không muốn đứng

ở hành lang.

Cô nhắn xong liền đi xuống lầu.

Hiện tại mới hơn 4 giờ, trời bên ngoài còn sáng, trên sân thể dục có rất

nhiều người.

Trốn học với Tam Trung là như cơm bữa, rấ nhiều người trốn học còn

ở sân trường chơi, căn bản không bận tâm về giáo viên.

Tô Khả Tây theo thường lệ ngồi ở sân thể dục xem mọi người chơi

bóng, nghịch điện thoại.

Cô không nghĩ quấy rầy Lục Vũ học, học tập quan trọng, thành tích

quan trọng nhất, tốt nhất cô có thể đậu cùng một trường tốt với anh.

Lúc chuông tan học vang lên đã là hơn 20 phút sau, Tô Khả Tây đứng

lên vỗ vỗ quần áo, đi về phía khu dạy học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.