Cậu vội vàng kéo tay cô ra, hét lên: "Làm gì làm gì, động tay động
chân, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Tô Khả Tây nói: "Tớ chỉ kiểm tra một chút."
Ai biết anh phản ứng lớn vậy, làm cô sợ muốn chết. Chỉ là xác định
vết thương đã tốt là có thể yên tâm rồi.
Lục Vũ hung hăng nói: "Không được."
Điện thoại trong túi đột nhiêu kêu, Tô Khả Tây lấy ra, là tin nhắn của
Đường Nhân gửi, cô ấy đang đợi ở đầu ngõ, bảo cô nhanh đến.
Cô nhìn nhìn Lục Vũ, liền trả lời: "Tớ có người đón rồi, cậu về nhà đi,
buổi tối gặp."
Đường Nhân gửi cái tin nhắn xem trò vui.
Tô Khả Tây cất điện thoại, ra vẻ lo lắng nói: "Tài xế trong nhà có việc
không thể đón tớ, một nữ sinh như tớ đi đêm có nhiều nguy hiểm nha."
Lục Vũ giật giật lỗ tai, không dao động.
Tô Khả Tây lại nói: "Vừa mới không biết ai còn theo dõi tớ...."
"Đưa cậu về, đưa cậu về." Lục Vũ nhăn mặt.
Việc này bị phát hiện, thật con mẹ nó mất mặt, còn bị bà chủ tiệm trái
cây cầm dao đuổi, may mắn bên này buổi tối không có mấy người.
Lục Vũ nhìn từ trên cao xuống, liếc nhìn cô một cái: "Xem cậu cũng
thuận mắt nên mới đưa về."
Tô Khả Tây nghẹn cười, nói: "Có thể vào được mắt cậu quả không dễ
dàng."