MỐI CHÚA - Trang 162

vài thứ thức ăn để ông mời khách, coi như việc ở lại của tôi không phải bàn
cãi gì nữa. Chẳng hiểu sao cô sinh viên hưởng ứng rất nhanh. Cô nhìn tôi
như để ước lượng xem tôi đáng ăn món gì, rồi cầm làn đi ra cửa. Tôi muốn
được đóng góp chút gì đó nhưng cái động tác của tôi bị chặn lại ngay:

- Cơm bữa thôi, anh đừng ngại. Nói thật là tôi cứ có cảm giác đã gặp

anh, hoặc nhất định phải gặp anh trong cuộc đời.

- Chú có cảm giác ấy thật ạ?

- Tôi chẳng biết nói thế nào cho chính xác, nhưng từ lúc gặp anh, tôi

bỗng thấy mình đang sống lại những ngày còn đầy sức vóc.

- Cảm ơn chú đã tin tưởng khi chưa biết cháu là ai. Cháu hy vọng mọi

chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

Thực ra tôi nói khi tâm trạng có phần rối bời. Việc gì sẽ tốt đẹp thì

chính tôi cũng không gọi ra được. Việc tìm hiểu chuyện về nhà máy thép,
hay chuyện quan hệ giữa tôi và ông Bích, hay tình bạn đang nhen nhóm âm
thầm (ít ra là từ phía tôi) giữa tôi và con gái ông? Có vẻ mối quan tâm của
tôi cũng bắt đầu bị phân tán? Nhưng chỉ mơ hồ là cảm giác thôi. Chắc chắn
tôi sẽ còn mất công tìm từ ngữ để miêu tả chính xác thứ tình cảm đang trỗi
dậy trong tôi.

Trong khi tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ để che giấu tâm trạng bồn chồn

của mình, thì ông Bích đẩy xe chạy đi chạy lại một cách bận rộn. Ông sắp
xếp lại tập giấy khác, rồi lại lật tìm gì đó, để cuối cùng trả nó về nằm yên ở
cái nơi nó vẫn nằm. Khi Diệu xách làn thức ăn về, tôi tìm ngay được công
việc là trợ giúp cô, với tư cách những người trẻ tuổi với nhau. Ông Bích
bèn ngồi uống trà với bác tài xế. Tôi không quan tâm họ nói với nhau
chuyện gì. Chúng tôi có một sự hợp tác ban đầu đầy ăn ý. Diệu tỏ ra rất vui,
trong khi tôi thì có phần hồi hộp. Chỉ qua vài cử chỉ, lời nói của Diệu, tôi
hiểu ra rằng mỗi con người luôn cần có ai đó để chia sẻ. Chúng tôi vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.