MỐI CHÚA - Trang 165

xúc gì, mà chỉ là thực thi bổn phận của con cái theo lễ giáo. Đầu óc tôi
bỗng dưng rối bời như phải giải mã một ký hiệu nào đó trong Kinh Dịch.

Ông Bích không tiễn tôi. Diệu đã trực sẵn để mở cổng. Tôi khẽ chào

cô rồi bước nhanh ra ngoài. Tôi cảm nhận rất rõ bước chân mình đang chạy
trốn để thoát khỏi một cuộc rượt đuổi nào đó. Có thể chỉ là do tôi tưởng
tượng ra thế. Nhưng khi tôi quay lại thì bắt gặp cặp mắt ngời sáng, đầy nỗi
niềm của Diệu phía bên trong cửa, qua một khe nhỏ. Rõ ràng là cô đã nhìn
theo tôi. Rõ ràng giữa chúng tôi đang nối bằng một sợi dây mỏng manh nào
đó. Hình ảnh nàng công chúa bị bỏ quên ở một vùng quê hẻo lánh là thứ
giống với ý nghĩ của tôi lúc ấy về Diệu. Liệu tôi có làm nổi vai của chàng
hoàng tử?

Đi được một đoạn, trong khi bác tài đã ra xe và chuẩn bị nổ máy, tôi

bỗng chạy vụt trở lại, đến bên ngoài chiếc cổng. Từ bên trong, Diệu hỏi gần
như thì thầm:

- Anh quên thứ gì à?

- Không, anh chợt nhớ ra chưa hỏi em một câu - Tôi thở đứt quãng,

mất hết vẻ mạnh mẽ của con trai Mr. Nam - Hãy trả lời anh và đừng vặn
vẹo gì nhé...

- Anh cứ bình tĩnh mà hỏi...

- Nếu có ngày anh quay trở lại, em có sẵn lòng mời anh ăn cơm

không?

- Nghiêm túc nhé - Diệu nhìn tôi bằng cặp mắt mở to - bữa cơm hôm

nay là bố em mời anh... Cảm ơn vì đã khiến bố em vui.

Tôi về nhà trong cảm giác vừa buồn vừa vui mà không rõ nguyên

nhân. Bỏ mặc hàng loạt công việc đang đợi tôi giải quyết, mặc những cú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.