MỐI CHÚA - Trang 244

Tôi hơi giật mình nhưng trấn tĩnh lại ngay. Hóa ra cái ông Huyện

trưởng này cáo già hơn chúng tôi tưởng rất nhiều. Ông ta chờ cho mọi thứ
sắp xong xuôi, mới ngả bài. Nếu ngả bài sớm hơn, biết đâu chúng tôi sẽ bỏ
cuộc. Ấy là chưa kể nếu dự án không thực hiện được, thì chỉ có chúng tôi
mất tiền.

- Tất nhiên chúng tôi sẽ không quên huyện ta và cá nhân Huyện

trưởng. Nhưng đặt vẫn đề ấy ra bây giờ có sớm quá không? Các cụ ta vẫn
dạy, cái gì mà nói trước, khó bước qua.

- Còn bước qua cái gì nữa! Bước thế là qua tất mọi thứ rồi. Cả lời

nguyền cũng đã ở dưới háng rồi! Tôi muốn biết, thế anh định bao giờ mới
triển khai? Việc khó nhất là thổi bay cái đám nông dân ương bướng ra khỏi
mảnh đất của họ, thì chúng tôi làm coi như xong cơ bản. Còn việc gì nữa
đâu. Anh tưởng tôi không biết tính phép tính lớn chắc. Tôi tính và đọc được
con số tới mười hai số không đằng sau nhanh như máy đấy.

- Thôi được, việc này không thể cứ nói ra là xong. Chúng ta sẽ trở lại

sau nhé. Hôm nay chúng tôi muốn thống nhất kế hoạch đền bù cho những
người đã chấp nhận di dời. Tôi muốn huyện cử cho chúng tôi...

- Anh muốn bao nhiêu người chúng tôi cũng có. Cả hệ thống chính

quyền của chúng tôi đang vào cuộc phục vụ các anh đấy thôi. Nhưng nếu
anh nói vậy thì khi nào các anh trở lại, chúng ta sẽ bàn tiếp. Chuyện hôm
nay chỉ nên đến đây thôi.

Ông Huyện trưởng nói xong thì đứng dậy, tỏ rõ thái độ lạnh lùng. Ông

thậm chí còn xua tay khi tôi định rút ra cái bọc giống như mọi hôm.

Tôi đành quay về công ty. Tôi nới ca vát, ngồi như rơi xuống ghế, gọi

nước uống và dặn to cô nhân viên đang chuẩn bị ra ngoài là hôm nay tôi
không tiếp khách, bất kể người đó là ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.