MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 104

tự do, hai cậu trai người Pháp cùng một thiếu nữ người Mỹ để mình cuốn
theo những đợt sóng ấy.

Lúc mười rưỡi tối, ở miền Tây cũng như miền Đông, mọi người đều đi

tới những trạm kiểm soát. Những người lính, bị những sự biến làm cho
choáng ngợp, bị dồn đẩy bởi hàng nghìn con người đang khao khát tự do,
đến lượt mình cũng đứng dưới chân bức tường. Trên Bornheimer Strasse
những rào chắn đường bị dỡ bỏ, và nước Đức bước đi trên con đường dẫn
tới sự thống nhất.

Anh chạy khắp thành phố, ngang dọc khắp các con phố để tìm về phía tự

do của mình, còn em, em đang đi về phía anh, không biết mà cũng chẳng
hiểu sức mạnh nào đã thúc đẩy em tiến về phía trước. Chiến thắng này
không phải của em, tổ quốc này không thuộc về em, những đại lộ này đối
với em hoàn toàn xa lạ, thế nhưng, em mới chính là người lạ ở đây. Đến
lượt em cũng chạy, chạy để thoát khỏi đám đông ngột ngạt này. Antoine và
Mathias bảo vệ em; bọn em đã đi dọc theo cái tường rào bằng bê tông dài
bất tận này, trên đó các họa sĩ của niềm hy vọng đã miệt mài tô màu vẽ sắc.
Đã có vài đồng bào của anh cảm thấy không thể chịu thêm được những giờ
đồng hồ chờ đợi cuối cùng này tại các chốt an ninh nên đã bắt đầu trèo qua
nó. Từ bên này thế giới, bọn em rình đợi các anh. Phía bên phải em, vài
người đã dang rộng vòng tay để đỡ khi các anh rơi xuống, bên trái em,
những người khác leo lên những bờ vai vững chãi nhất để nhìn các anh
chạy ào đến, vẫn còn bị cầm tù trong cái gọng kìm bằng sắt, tiến gần thêm
vài mét nữa. Và tiếng hô của bọn em hòa lẫn với tiếng hô của các anh, để
khích lệ các anh, để xóa đi nỗi sợ, để nói với các anh rằng còn có bọn em ở
đây. Rồi bỗng nhiên, chính em, một cô gái Mỹ đã chạy trốn khỏi New York,
một người con của xứ sở đã từng chiến đấu với tổ quốc của anh, giữa ngần
ấy tình người được tìm lại, em trở thành người Đức; và trong sự ngây ngô
của tuổi niên thiếu, đến lượt em cũng thì thầm
Ich Bin ein Berliner, và em
bật khóc. Em đã khóc hồi lâu, Tomas ạ...

* * *

Tối nay, lẫn vào giữa một đám đông khác, giữa những du khách đang

dạo bộ trên bến tàu của Montréal, Julia lại khóc. Những giọt nước mắt lăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.