MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 206

- Không, không, không! Ông nói trong khi Julia thử tiến lên lần nữa. Nếu

quý cô cho phép...

Rút từ ngăn kéo bàn ra một chiếc khăn giấy, ông lau bớt vệt son chờm ra

ngoài viền môi cô.

- Giờ thì cô có thể chiêm ngưỡng bản thân được rồi! ông kết luận và

tránh qua một bên.

Julia chưa từng thấy thứ gì tuyệt vời hơn chiếc đầm này. Đẹp hơn nhiều

so với mọi thứ cô từng mơ trước tủ kính bày hàng của những hãng thời
trang danh tiếng nhất.

- Tôi không biết cảm ơn ông thế nào đây! Cô sửng sốt thì thào.
- Cô đang đem lại vinh dự cho người thiết kế ra chiếc váy, tôi chắc chắn

nó hợp với cô hơn với bà bá tước cả trăm lần, ông hạ giọng. Tôi đã gọi xe
cho cô, tài xế sẽ đợi cô tại đó và đưa cô quay lại khách sạn.

- Tôi bắt taxi được mà.
- Với trang phục thế này, cô đùa hay sao thế! Cứ coi như đó là cỗ xe tứ

mã của cô đi, và để tôi yên tâm nữa. Lọ Lem mà, cô nhớ ra chưa? Chúc
buổi tối vui vẻ, cô Walsh, người thường trực nói và đưa cô ra tận chiếc
limousine.

Ra đến bên ngoài, Julia kiễng chân để ôm hôn người thường trực.
- Cô Walsh à, một ân huệ sau cùng..
- Ông muốn gì cũng được!
- May cho chúng ta là chiếc váy này dài, thậm chí rất dài. Thế nên làm

ơn, đừng vén nó lên kiểu ấy, đôi giày vải đế cói cô đang đi chẳng hợp với
nó chút nào!

* * *

Người phục vụ dọn ra bàn một món nhập bữa. Tomas gắp vài quả đậu

xào cho Marian.

- Anh có thể biết tại sao em lại đeo kính râm khi đang ngồi trong một

nhà hàng được chiếu sáng lờ mờ đến nỗi anh thậm chí không thể đọc nổi
trên thực đơn viết gì được không?

- Thì chính thế! Marian đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.