MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 227

- Tuyệt vọng, cô gục đầu lên mặt quầy trong ánh mắt sửng sốt của người

thường trực.

- Có vấn đề gì sao, thưa cô?
- Bố tôi cầm vé mất rồi!
- Tôi chắc ông ấy sẽ về ngay thôi. Cô đừng lo, nếu tối nay cô nhất thiết

phải có mặt ở New York thì cô vẫn còn đủ thời gian đấy.

Một chiếc xe bốn chỗ màu đen vừa đỗ lại trước cổng khách sạn,

Anthony Walsh từ trên xe bước xuống và đi qua cửa quay.

- Bố đi đâu vậy? Julia đến gặp ông và hỏi. Con lo chết đi được.
- Đây đúng là lần đầu tiên bố thấy con bận tâm đến thời gian biểu của bố

đấy, hay những chuyện có thể xảy ra với bố, một ngày mới tuyệt vời làm
sao!

- Chuyện khiến con lo, đó là ta sắp lỡ chuyến bay rồi!
- Chuyến bay nào?
- Chúng ta đã thỏa thuận là hôm nay sẽ quay về rồi còn gì, bố nhớ

không?

Người thường trực xen vào cuộc nói chuyện của họ để đưa cho Anthony

một bức thư vừa được fax đến cho ông. Anthony Walsh mở phong bì và vừa
nhìn Julia vừa đọc bức fax.

- Dĩ nhiên bố nhớ, nhưng đó là chuyện tối qua, ông vui vẻ đáp.
Ông liếc nhìn túi xách của Julia rồi yêu cầu người phụ trách hành lý vui

lòng đưa chúng lên phòng cô.

- Đi nào, bố dẫn con đi ăn trưa, bố con mình cần nói chuyện.
- Về cái gì mới được cơ chứ? cô lo lắng hỏi.
- Về bố! Thôi nào, đừng có làm mặt giận dỗi thế, yên tâm đi, bố đùa ấy

mà...

Họ ngồi vào bàn kê ngoài sân hiên.

* * *

Chuông đồng hồ báo thức kéo Stanley ra khỏi một cơn ác mộng. Di

chứng còn sót lại của một buổi tối rượu vang chảy tràn, một cơn đau nửa
đầu dữ dội xâm chiếm lấy anh ngay khi anh mở mắt. Anh đứng dậy và
loạng choạng lết vào phòng tắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.