MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 229

- Bố có những quyền lực siêu đẳng mà! Đó là một trong những lợi thế

khi được biến thành dạng máy móc.

Julia nhìn bố, bối rối.
- Mà tại sao lại không nhỉ? Anthony nói tiếp, con sáng tạo ra những con

vật thông thái biết trò chuyện với trẻ con, còn bố không có quyền sở hữu
một vài tố chất đặc biệt trong mắt con gái mình hay sao?

Anthony đưa tay lại gần Julia, ông chợt đổi ý và chộp lấy một ly nước

đưa lên miệng.

- Nước đấy! Julia hét lên.
Anthony giật bắn mình.
- Con không chắc thứ này được khuyên dùng cho những mạch điện của

bố đâu, cô thì thào, ngượng ngùng vì đã thu hút sự chú ý của những người
ngồi các bàn kế bên.

Anthony trợn tròn mắt.
- Bố cho là con vừa cứu mạng bố đấy..., ông nói và đặt ly nước xuống.

Rốt cuộc, đó cũng là một cách nói!

- Làm thế nào bố biết được tất cả những chuyện này? Julia chất vấn.
Anthony quan sát con gái hồi lâu rồi không nghĩ đến chuyện kể lại cô

nghe về chuyến tham quan hồi sáng đến trung tâm lưu trữ của Stasi nữa. Dù
sao, chỉ có kết quả tìm kiếm của nó là quan trọng.

- Người ta có thể đổi họ để ký tên dưới các bài báo, nhưng để ra nước

ngoài thì lại là chuyện hoàn toàn khác! Bởi vì bố con ta đã tìm thấy bức ký
họa chân dung trứ danh kia ở Montréal, nghĩa là cậu ta đã từng đặt chân đến
đó, từ đây bố hình dung ra biết đâu cậu ta lại chẳng ghé qua Mỹ.

- Ra là bố thực sự có những quyền năng siêu nhiên cơ đấy!
- Nhất là bố lại có một người bạn cũ làm việc trong ngành cảnh sát.
- Cảm ơn bố, Julia thì thầm.
- Con tính làm gì?
- Con đang tự hỏi mình câu đó đây. Con chỉ lấy làm hạnh phúc vì Tomas

đã thực hiện được ước nguyện của anh ấy.

- Con thì biết gì về chuyện đó?
- Anh ấy muốn trở thành phóng viên mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.