MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 248

- Anh tin chắc sẽ gặp lại em ở đây mà, một giọng cất lên phía sau cô.

Dáng đi của em vẫn vậy.

Tim se thắt, Julia giật bắn mình.
- Tomas đấy ư?
- Anh không biết người ta nên làm gì trong hoàn cảnh này, bắt tay chăng,

hay là ôm hôn? anh nói giọng ngần ngại.

- Em cũng không rõ, cô thì thào.
- Khi Knapp kể với anh là em đang ở Berlin mà không thể nói là em

đang ở đâu, thoạt tiên anh đã nghĩ đến việc gọi cho tất cả các nhà trọ thanh
niên trong thành phố, nhưng thực sự giờ có quá nhiều nhà trọ kiểu ấy. Vậy
nên anh đã hình dung rằng nếu gặp may em sẽ đi dạo đến chỗ này chăng.

- Giọng anh vẫn vậy, hơi trầm hơn trước, cô nói với một nụ cười gượng

gạo.

Anh tiến một bước về phía cô.
- Nếu em thích, anh có thể trèo lên cái cây này, anh sẽ nhảy từ cành kia

xuống, gần bằng độ cao lần đầu tiên anh gặp em.

Anh tiến thêm một bước nữa và ôm cô vào lòng.
- Thời gian trôi qua nhanh, mà cũng thật chậm, anh nói và ghì siết cô

hơn nữa.

- Anh khóc đấy à? Julia hỏi trong khi vuốt ve má anh.
- Không, chỉ là một hạt bụi lọt vào thôi, còn em?
- Chị em sinh đôi với nó, ngốc thật, thế nhưng làm gì có gió.
- Vậy thì nhắm mắt lại đi, Tomas bảo cô.
Tìm lại những cử động của quá khứ, anh lướt nhẹ đầu ngón tay trên môi

Julia trước khi đặt lên mỗi bên mi mắt cô một nụ hôn.

- Đó là cách hay nhất để chào em rồi.
Julia gục mặt mình vào hõm gáy Tomas.
- Anh vẫn tỏa ra cái mùi này, em chẳng bao giờ quên được.
- Đi nào, anh nói, trời lạnh lắm, em đang run lên đây này.
Tomas cầm tay Julia và kéo cô về phía quảng trường Brandebourg.
- Vừa nãy em đến sân bay à?
- Vâng, sao anh biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.