MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 257

- Ở đây không có cây cối, người ta làm thế nào để chào từ biệt trong tình

huống tương tự nhỉ?

- Anh tin chúng ta sẽ làm được chuyện đó ư?
- Ai mà biết được?
- Em không biết làm sao để nói lời từ biệt, Tomas ạ, thậm chí em không

biết mình có muốn nói lời từ biệt không nữa.

- Gặp lại em thật ngọt ngào, một món quà bất ngờ cuộc sống đã dành

tặng, Tomas thì thầm.

Julia tựa đầu vào vai anh.
- Vâng, quả là ngọt ngào.
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi duy nhất khiến anh bận tâm, em có hạnh

phúc không?

- Hiện tại đang hạnh phúc hơn.
- Còn em, em có tin rằng chúng ta làm được không? Tomas hỏi cô.
- Hẳn là tin rồi.
- Vậy thì em đã thay đổi rồi.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì ngày trước, với cái kiểu châm chọc hóm hỉnh của em, em sẽ trả

lời anh rằng chúng ta lẽ ra đã đi đến chỗ thất bại, rằng em sẽ không chịu nổi
việc anh già đi, anh béo ra, anh suốt ngày rong chơi...

- Nhưng từ đó đến giờ em đã học được cách nói dối.
- Đến đây thì rốt cuộc anh lại tìm ra em rồi, theo cách khiến anh không

ngừng yêu em...

- Em biết có một cách cầm chắc hiệu nghiệm để biết liệu chúng ta có cơ

hội nào... hay không?

- Cách gì?
Julia áp môi mình vào miệng Tomas. Nụ hôn kéo dài, giống như nụ hôn

của hai thiếu niên yêu nhau đến độ quên khuấy cả phần còn lại của thế giới.
Cô nắm tay anh và kéo anh về phía sảnh khách sạn. Người thường trực ngủ
gà gật trên ghế của mình. Julia dẫn Tomas đến tận thang máy. Cô ấn nút và
nụ hôn của họ tiếp tục cho đến tận tầng bảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.