mình trong bộ dạng của một người phụ nữ mà con đã tự hứa với mình là sẽ
không bao giờ trở thành.
- Đừng phóng đại thế chứ!
- Lại còn không à? Còn gì ghê tởm hơn là lừa dối một người đã tin tưởng
bố đến mức không hề đặt câu hỏi nào với bố?
- Vì quá bận bịu đến công việc của mình để thực sự quan tâm đến cuộc
sống của người khác?
- Nếu đến từ bố, đây là một nhận xét không đáng tin lắm.
- Phải, nhưng như con nói đấy, nó xuất phát từ một người đã thừa chín
chắn trong lĩnh vực này! Bố cho là ô tô đang đợi dưới nhà rồi… chúng ta
không nên quá chậm trễ. Với những điều lệ an ninh này, từ nay về sau ta sẽ
mất nhiều thời gian ngồi ở sân bay hơn là trên máy bay mất thôi.
Trong khi Anthony Walsh xách hai va ly hành lý của họ xuống dưới nhà,
Julia đảo qua một vòng quanh căn hộ. Cô nhìn chiếc khung ảnh bằng bạc
đặt trên lò sưởi, quay tấm ảnh của bố cô hướng vào tường rồi khép cánh cửa
lại sau lưng.
* * *
Một giờ sau, chiếc limousine đi theo tuyến đường dẫn tới trạm cuối của
sân bay John Fitzgerald Kennedy.
- Lẽ ra chúng ta có thể bắt một chiếc taxi, Julia vừa nói vừa nhìn qua cửa
kính, những chiếc máy bay đang đỗ trên mặt đường rải nhựa.
- Đúng thế, nhưng con sẽ phải công nhận rằng, những chiếc xe hơi này
tiện nghi hơn nhiều. Bởi vì lúc ở nhà con, bố đã lấy lại quyển sổ séc, và vì
bố hiểu chắc rằng con không muốn nhận tài sản thừa kế từ bố, hãy để bố
được quyền tự tay phung phí nó. Nếu con biết được số người đã dành cả đời
họ để gom góp tiền bạc và mong có thể, như bố đây, tiêu tiền sau khi chết
đi, đó là một sự xa xỉ phi thường khi người ta nghĩ đến! Nào, Julia, hãy dẹp
bỏ giúp bố cái vẻ mặt u ám trên mặt con. Chỉ vài ngày nữa là con sẽ gặp lại
anh chàng Adam của con và cậu ta sẽ càng tình tứ hơn khi con trở lại. Hãy
tận hưởng trọn vẹn vài khoảnh khắc này với bố của con. Lần cuối cùng
chúng ta đi du lịch cùng nhau là khi nào ấy nhỉ?