MỌI ĐIỀU TA CHƯA NÓI - Trang 80

hơn nếu niêm yết những thứ được phép mang theo, và nhân viên an ninh lấy
giọng của một viên đội hỏi cô rằng có phải cô gặp rắc rối với quy định hiện
hành không. Julia cam đoan với anh ta rằng không phải vậy, chuyến bay của
cô sẽ cất cánh trong vòng bốn mươi lăm phút nữa, cô không đợi phản ứng
của người đối thoại để lấy lại túi xách của mình và đi nhanh tới chỗ
Anthony đang đứng quan sát cô từ xa, cái nhìn đầy vẻ giễu cợt.

- Con có thể biết tại sao bố lại được đặc cách như vậy không?
Anthony khua lá thư ông vẫn cầm trong tay và đưa cho con gái, vẻ thích

thú.

- Bố mang máy trợ tim ư?
- Từ mười năm nay rồi, Julia ạ.
- Tại sao?
- Vì bố đã mắc chứng nhồi máu cơ tim, và tim của bố cần phải được hỗ

trợ.

- Chuyện xảy ra khi nào?
- Nếu bố nói với con rằng chuyện xảy ra vào đúng ngày giỗ mẹ con, con

sẽ lại buộc tội bố là đóng kịch.

- Tại sao con chưa bao giờ biết chuyện này?
- Có lẽ bởi con quá bận rộn để sống cuộc sống của riêng con chăng?
- Chẳng ai báo cho con biết cả.
- Còn phải biết gặp con ở đâu nữa chứ… Ồ, mà đừng dông dài về

chuyện đó nữa! Những tháng đầu tiên, bố phát cáu vì phải mang theo một
cái máy. Thế mà hôm nay bố buộc phải nghĩ rằng chính là một cái máy
mang theo bố! Ta đi chứ? Chúng ta sẽ lỡ chuyến bay này mất thôi. Anthony
Walsh vừa nói vừa tra bảng niêm yết giờ khởi hành. Ôi không, ông nói tiếp,
họ thông báo rời lại một tiếng. Chỉ còn thiếu mỗi điều các chuyến bay đúng
giờ nữa thôi.

Julia tranh thủ quãng thời gian còn lại để đi xem xét tỉ mỉ các tầng giá

của một kiot bán báo. Nép mình sau một giá bày, cô quan sát Anthony
không để ông nhận ra. Ngồi trong phòng chờ, mắt nhìn hút theo đường
băng cất cánh, ông đăm đăm nhìn về một nơi xa và lần đầu tiên, Julia có
cảm giác thiếu vắng ông. Cô quay người lại để bấm số gọi Stanley.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.