MÔI KỀ MÔI - Trang 39

Nụ cười Russ méo xệch, anh cảm giác như điên đến nơi. Nhưng có gì đó
níu kéo anh, giữ anh lại nơi bậc cửa. “Cô không định mời tôi vào sao?”

Mắt nàng mở to, lại là nét thơ ngây trên khuôn mặt nàng nhưng lần này
nhìn có vẻ không thật, cuối cùng nàng nói: “Mời một người hoàn toàn xa lạ
vào hả? Như thế có vẻ không thông minh nhỉ?”

Một nụ cười thoáng qua trên mặt anh. Chết tiệt, nàng đẹp quá. “Trả lời hay
đấy!”

“Chúc anh ngủ ngon.” Nàng đảo mắt, bước lùi lại và đóng cửa.

Russ vẫn đứng đó, lắng nghe tiếng ổ khóa cửa tra khít vào nhau. Không chỉ
có một tiếng. Anh đứng đợi, và đợi. Thình lình cánh cửa lại mở ra.

“Cái gì vậy?” Laurel nhìn anh, có vẻ đã mất hết kiên nhẫn.

“Cô chưa khóa cửa. Tôi đang đợi để nghe thấy tiếng khóa cửa đã.”

“À hà.” Nàng nói, và đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi cái tay cầm cánh cửa
như long ra.

Nhưng lần này anh đã nghe thấy tiếng động rõ rệt của then cửa trượt khít
vào ổ.

Anh mỉm cười, giờ thì ổn rồi.

Khoảng cách thật đáng ghét. Anh không thể ở đây mãi. Nếu Laurel muốn
một tình yêu, nàng sẽ sánh bước cùng anh. Anh sẽ bảo vệ nàng an toàn, và
làm nàng hài lòng.

Anh đã quyết vậy, và sẽ làm mọi thứ vì nó.

Laurel không phải là người hay cáu giận. Nàng không bao giờ mất bình
tĩnh, rất rất hiếm khi nổi điên với bất kỳ ai. Nàng nhìn mọi người bằng ánh
mắt thật bao dung, và bao giờ cũng tìm được lý do nào đó để hiểu cho cách
cư xử không hay của những người xung quanh. Nhưng ngay bây giờ, nàng
không vui lòng với Russ Evans chút nào. Chưa đến mức nàng quá giận dữ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.