MÔI KỀ MÔI - Trang 41

đề gì mà không an toàn cả. Ta có nhiều cách để bảo vệ bản thân mà không
cần lấy nhựa bịt kín nhà mình lại thở qua lỗ của cái mạng che mặt cơ mà.
Nàng rất muốn là người khôn ngoan. Nhưng nàng cũng muốn được sống
thật sự nữa chứ.

Laurel đã giữ hai mươi lăm năm trời an toàn trong một cuộc sống đầy ảo
tưởng như một cái kén, đặc biệt là do sự che chở của mẹ nàng, do tính nhút
nhát và sợ sệt của chính nàng. Nhưng nàng không muốn sống như thế thêm
bất cứ giây phút nào nữa.

Khi cha nàng vẫn sống, ông rất hiểu để nàng tự lập quan trọng tới mức nào.
Ông ủng hộ nàng học đại học dành cho người điếc ở Rochester, và ông
cũng là người đã khích lệ nàng giao lưu bằng cả cách nói miệng lẫn ngôn
ngữ ASL, là ngôn ngữ ký hiệu Mỹ. Nhưng cha nàng đã mất vì bệnh tim vào
gần cuối năm thứ nhất nàng đang theo học ở trường, sau đó nàng phải về
nhà với người mẹ đang rất đau buồn, nàng chưa bao giờ trở lại Rochester
nữa.

Dường như quá tàn nhẫn nếu rời bỏ mẹ nàng để đến ngôi trường mà bà
không bao giờ muốn Laurel bước chân tới. Laurel nhận một công việc tạm
thời ở cửa hàng kẹo Sweet Stuff rồi như thế nào đó, nàng cũng không nhớ
nữa, năm năm đã trôi qua. Nàng phải rời xa cộng đồng những người bạn
khiếm thính cùng những ngày tháng ngồi trên ghế giảng đường, càng ngày
nàng trở nên cô độc trong thế giới của riêng mình.

Khi cô Susan gọi điện đề nghị giúp đỡ nàng, Laurel đã cảm thấy phải nắm
lấy cơ hội để ra ngoài với thế giới thực, gặp gỡ mọi người, tự do thưởng
thức cuộc sống. Và nàng sẽ vẫn làm vậy, mặc kệ Russ Evans và những lời
cảnh báo đáng ngại của anh ta.

Kích kích chuột vài cái, bức ảnh chú mèo trong cái giỏ trên màn hình chờ
của nàng biến mất. Bứt một mẩu bánh ngọt đang để trên chiếc khăn giấy,
Laurel ném nó vào miệng rồi mở hộp thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.