MÔI KỀ MÔI - Trang 71

Anh thật êm dịu làm sao. “Em muốn vậy.” Nàng nói với anh, rất thành thật,
đầy cảm xúc với niềm vui thích và ngạc nhiên vì những lời nói táo bạo của
anh.

“Đấy. Vì anh cũng thế.” Russ ném cái áo khoác theo hướng anh đi làm nó
trượt trên sàn nhà.

Laurel chạy theo nhặt lên, ít nhất cũng phải treo nó lên móc quần áo phía
cuối cầu thang chứ. Nàng cúi người xuống và buột miệng kêu oai oái khi
Russ chạm vào nàng. Đúng chỗ đó, sau hông nàng.

Không giống như anh lỡ tay chạm nhẹ vào nàng hay kiểu vỗ về thân mật,
cũng không mạnh như kiểu phát mông trẻ con. Đó là sự mơn trớn, tay anh
chủ động chầm chậm đưa dọc theo chân váy, ngón tay cái của anh lần theo
đường chỉ chiếc quần nhỏ của nàng dưới lớp áo len.

Nàng đứng dậy, vẫn cầm áo khoác của anh trên tay, không giấu nổi ánh mắt
ngạc nhiên tột độ của mình.

“Gì vậy?” Anh hỏi, nhướn lông mày lên, khóe miệng cố hé một nụ cười.
“Anh chỉ đang cố gắng làm em chú ý để bảo em mặc kệ cái áo khoác thôi
mà, anh không quan tâm đến nó.”

“Em nói anh có thể khóa tay em lại.” Không phải nàng thực sự nghĩ vậy,
nhưng nhắc anh một xíu cũng có sao, nàng có thể lên tiếng phản ứng lại
còn hơn là cứ nhảy nhảy như con mèo suốt ngày ve vẩy cái đuôi.

Anh nhún vai. “Nhưng vòng ba của em lại ở gần anh hơn.” Anh hài hước,
tiến lại phía nàng, Laurel cứ lùi mãi đến khi thấy cầu thang chạm sau lưng.
“Mà đôi giày này, cái váy này, những đường cong của em, lạ lùng quá, làm
sao anh quay đi được.”

Nàng không thể nghĩ ra câu nào để nói ra lúc này mà không bị nói lắp hay
bật khóc.

Anh dừng lại ngay trước mặt nàng. “Em có thích đồ Trung Quốc không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.