MÔI KỀ MÔI - Trang 72

“Cái gì cơ?” Đọc lời nói qua môi người khác không phải môn khoa học
chính xác, đã rất nhiều lần nàng nghi ngờ cách hiểu của mình.

“Đồ ăn Trung Quốc ấy. Mình có thể đặt vài món rồi ngồi đây ăn nếu em
đồng ý.”

Không vấn đề gì với nàng. Thật ra nàng chỉ muốn hai người đừng ăn vội
mà đi thẳng lên phòng nàng và nàng sẽ lột chiếc áo sơ mi của anh ra ngay
lập tức. Nàng muốn khám phá lớp cơ bắp của anh dưới tấm vải kia. Ngay
bây giờ.

“Được đấy. Nhưng anh gọi nhé. Mẹ em để một danh sách những cửa hàng
bán đồ ăn mang về trong bếp ấy.” Nàng vẫy tay chỉ về phía phòng bếp rồi
liếm môi. Giá mà mẹ biết nàng đang dùng cái danh sách trong ngăn bếp
sạch sẽ và ngăn nắp của bà cho mục đích bất chính nhỉ. Nàng không biết
mẹ sẽ vui hay khó chịu nữa.

Russ gật đầu. “Được rồi. Chỉ đường đi.”

Laurel cảm nhận được ánh mắt mê đắm của anh dành cho nàng như lúc nãy
nàng bị đập đầu xuống nền sảnh lớn. Nàng bước đi chầm chậm, xuýt xoa
cái đầu gối của mình. Không phải ngày nào nàng cũng đi bốt cao, và nàng
phải điều chỉnh dáng đi của mình đôi chút để không bị vấp ngã hay chao
đảo như chim. Chiếc bàn liền trong bếp có một ngăn kéo đựng đầy bút chì,
kẹp giấy, chìa khóa dự trữ và thực đơn của các nhà hàng. Laurel kéo ra tìm
địa chỉ của nhà hàng Trung Quốc Hunan rồi đưa tay chỉ cho Russ.

Nàng giật mình nhận ra cảnh tượng anh chàng này đứng trong bếp nhà
mình thật lạ lùng - nhìn mới nam tính làm sao, làm nàng mê mẩn. Anh mặc
chiếc áo sơ mi màu xanh giản dị, vạt áo hững hờ vắt qua thắt lưng anh.
Chiếc quần bò của anh nhẵn mịn đã bạc màu và có vết xẻ gần đầu gối. Đôi
giày đi bộ kia có vẻ khá hơn chút.

Thế là đã sáu năm rồi kể từ khi cha nàng qua đời, Laurel thấy, những đồ vật
hay cách sắp xếp của cha nàng khi còn ở với hai mẹ con, tuy không đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.