MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 502

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Ngu Trọng Dạ cười như không cười

nhìn cậu: “Làm sao thắng?”

“Em đều ngả mũ” “Ngả mũ” là thuật ngữ trong tàn cục ván cờ, nếu

người không có chút nghiên cứu nào sẽ không biết, “Em đây rõ ràng chiếm
ưu thế một phương, tướng bốn tiến một, mã bảy tiến năm, ông cụ mặc kệ là
vất mã hay ném xe, đều thua chắc rồi.”

“Ván này bên đỏ thua chắc rồi, giãy dụa nữa cũng không có ý nghĩa.”

Ngu Trọng Dạ không cùng người trẻ tranh cãi, cầm lên một chiếc hộp đựng
đồng hồ, “Nhìn.”

“Trở về là tốt rồi. Không cần nhìn.” Kỳ thực một khắc kia khi Lạc Ưu

ném chiếc đồng hồ này ra ngoài cửa sổ, hai vai cậu đột nhiên như được giải
thoát, vừa hổ thẹn vừa thoải mái. Hình Minh vuốt ve chiếc hộp nhiều lần,
tâm tư vẫn còn đặt trên bàn cờ lúc nãy, không cam lòng: “Em cờ tướng
không tinh, nhưng cờ vây thì tàm được.”

Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu: “Nghe lão tiên sinh nói qua.”

Hồng Vạn Lương khen tài đánh cờ của Hình Minh so với con rể của

mình cao hơn, không biết là lão tiên sinh tuổi già, hay tài đánh cờ suy yếu,
Hình Minh cả gan làm loạn, ước chiến tại chỗ: “Hôm nào đó thầy cùng em
chơi cờ vây, chúng ta đánh ba ván, em chắc chắn cả ba ván thầy đều bại.”

Lời này vừa nói ra, Ngu Trọng Dạ bật cười: “Không biết trời cao đất

rộng.”

Ông chủ mặt rỗ là chiến hữu cũ của đài trưởng Ngu, nên tất nhiên đối với

đài trưởng Ngu yêu thích là điều hiển nhiên, không cần đối phương gọi đồ,
đã tự mình thu xếp một bàn đầy thức ăn, nước dùng mì đều là loại ít dầu ít
muối, nhưng vẫn chú ý đến khẩu vị người trẻ tuổi, đặt thêm một đĩa hàu
hương tỏi, thêm cả các món ăn lót dạ nữa. việc làm ăn rất tốt, xung quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.