các nhà thần bí gọi là sự hợp nhất với Trời Phật. có lẽ cái trạng thái rực rỡ
thái quá của những khoảnh khắc này cũng làm cho tất cả mọi sự xuất hiện
thật là tối tăm nữa, có lẽ đó là cái cảm giác của sự giải phòng, sự sáng tỏ
mê hồn và sự chân phúc lờ lững đã làm cho cái còn lại của đời sống có vẻ
gian nan, chán ngán và khốn khó đến dường ấy. Tôi không hề biết. tôi chưa
hề phiêu lãng rất xa trong tư tưởng và triết lý.
Tuy nhiên, tôi được biết rằng nếu có một trạng thái chân phúc và cõi niết
bàn, thì hẳn phải có một nối tiếp triền miên của những khoảnh khắc như
thế, và nếu cái trạng thái chân phúc này có thể đạt đến qua khốn khổ và cư
ngụ trong đau đớn thì bấy giờ không có phiền muộn hoặc đau đớn nào có
thể là to lớn đến dường ấy khiến ta phải tìm kiếm sự trốn thoát khỏi nó.
Một ít ngày sau đám tang của thân phụ tôi – tôi vẫn còn ở trong trạng thái
rối loạn và kiệt quệ tâm thần – tôi nhận thấy mình bước đi vô định trên
đường phố ở ngoại ô. Những ngôi nhà nhỏ, hấp dẫn đã đánh thức dậy
những hoài niệm giờ đã mờ mịt trong tôi, cho đến khi tôi nhận ra căn nhà
và khu vườn của ông thầy cũ của tôi, người đã cố cải hoá niềm tin của tôi
về các nhà thông thiên học một vài năm trước đây. Tôi gõ cửa và ông xuất
hiện, nhận ra tôi trong một cách thức thân mật, dắt tôi vào phòng làm việc
của ông, nơi đây cái mùi thú vị của thuốc hút trộn lẫn với mùi sách vở và
cây cảnh của ông.
- Mạnh giỏi không? – ông Lohe hỏi. – Dĩ nhiên là anh vừa mới mất
ông thân của anh. Trông anh khốn đốn đấy. Điều đó đã xúc động sâu đậm
đến anh thế à?
- Không – tôi nói - Cái chết của thân phụ tôi sẽ làm xúc động sâu xa
hơn nếu tôi vẫn còn ở những giao tiếp lạnh nhạt với người, nhưng trong
cuộc thăm viếng cuối cùng của tôi, tôi đã đến gần hơn với người và tự mình
đã tống khứ đi cái cảm giác đau đớn của sự phạm lỗi mà người ta thường
có đối với các bậc cha mẹ mà họ nhận được nhiều tình yêu hơn là ta có thể
trao tặng.
- Tôi rất vui về chuyện đó.