MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ - Trang 35

đang lắng nghe anh với sự thích thú và chăm chú nhìn anh như thể anh là
một sinh vật xuất hiện trong một truyện thần tiên vậy.
Tôi đã từng sống qua một đời sống cô đơn thế kia, từ khi tôi bị tai nạn nên
tôi nghĩ đến cuộc hạnh ngộ này trong nhiều ngày, và điều đó đã quấy rầy
tôi. Tôi cũng không chắc chắn gì là mình không chia xẻ sự vì nể cái con
người siêu đẳng này, và quá đỗi cô đơn và cần đến một người nào đó để
không bị tâng bốc bởi sự tiến tới của anh ta. Sau cùng, tôi nghĩ là anh ta đã
quên tôi và những ý nghĩ thoáng qua của anh ta vào chiều hôm đó. Lúc bấy
giờ, với sự bối rối của tôi, anh ta đã viếng thăm tôi tại căn phòng tôi.
Đó là một buổi chiều tháng chạp và trời đã tối. Người ca sĩ gõ cửa và bước
vào như thể chẳng có chi đáng lưu ý về cuộc viếng thăm của anh ta, và
không có bất kỳ lời đãi bôi trống rỗng và giới thiệu nào, tức thì anh ta đi
ngay vào cuộc đàm thoại với tôi. Tôi phải để anh ta có bài hát ấy, và khi
anh ta thấy cái đàn dương cầm của tôi thuê trong phòng, anh ta đệm đàn
cho anh ta và cũng để cho tôi nghe bài hát của tôi được hát lên một cách
thích đáng lần đầu tiên. Đó là bài Sầu Ca và đã xúc động, tôi chống lại ý
chí tôi vì rằng anh ta không hát trọn vẹn cái sự mạnh của giọng hát nhưng
hát một cách nhẹ nhàng, như thể hát cho chính mình. Lời nhạc, mà tôi đã
đọc trong một tạp chí năm rồi và chép lại, như sau:
Khi gió nam lộng thổi
Băng tuyết đổ nhào
Và rền vang bản điếu ca người chết
Phải ý muốn Thượng Đế chăng?
Tôi lang thang trơ trọi
Không được đón chào và xa lạ
Phải ý muốn Thượng Đế chăng?
Đớn đau là phần số tôi
Tâm hồn tôi hệt như miếng chì
Tôi sợ rằng Thượng Đế chết đi
Rồi tôi sống được chăng?
Từ cách thức anh hát, tôi có thể nói rằng anh ta thích bài hát ấy.
Chúng tôi im lặng một lúc, rồi tôi hỏi anh, anh có thể vạch ra bất cứ lầm lỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.